Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 199: Cảm Giác Mặc Y Phục Mới Thật Tuyệt (2)

Chương 199: Cảm Giác Mặc Y Phục Mới Thật Tuyệt (2)

Chương 199: Cảm Giác Mặc Y Phục Mới Thật Tuyệt (2)Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến mối quan hệ giữa hai nhà Liễu Phán Nhi và Chu Thúy Hoa ngày càng tốt hơn, có thể mỗi người có một chút tâm tư nhỏ, nhưng không ảnh hưởng đến tổng thể.Liễu Phán Nhi ăn ba chiếc bánh bao, Lưu thị ăn cũng không ít, mấy đứa lớn ăn hai cái bánh, Lý Tiểu Bảo và Lý Nam mỗi đứa ăn một, vẫn còn muốn ăn tiếp.Liễu Phán Nhi ngăn lại: "Hai người các con còn nhỏ, bụng nhỏ, không thể ăn quá nhiều, chứa nhiêu đồ ăn không tốt, rất dễ bị bệnh. Lát nữa chúng ta còn ăn giò heo om đậu nành, trong nồi còn có lòng heo hầm."Ngay khi Liễu Phán Nhi chỉ vào nồi đất và nồi lòng hâm, Lý Nam như một chú mèo nhỏ tham ăn, ngửi mùi thơm trong nồi lòng hâm một lúc, rồi lại ngửi mùi hương trong nôi đất thêm một lúc nữa.Cô bé còn lẩm bẩm trong miệng: "Chín mau lên để ăn, nên ăn nhiều thịt hay là đậu nành nhỉ?"Dáng vẻ nhỏ bé này thật đáng yêu!Mọi người cùng nhìn vẻ ngoài dễ thương của Lý Nam, nhao nhao cười lớn.Lý Nam đang băn khoăn, nghe thấy mọi người đều cười, hơn nữa còn nhìn bé, bé ngại đỏ mặt, nhanh chóng chạy vào lòng Liễu Phán Nhi: "Nương, đừng cười con, A Nam muốn ăn thịt."Lưu thị nhìn nồi sắt và nồi đất, có vẻ lo âu: "Đệ muội, thịt khá nhiều, hôm nay chúng ta mà không ăn hết, liệu có hỏng mất không?"Dưới lời khuyên của Liễu Phán Nhi, lúc này A Nam mới thôi không xấu hổ nữa."Nương, khi nào thì có thể ăn?" Lý Nam nhỏ giọng hỏi, nằm trong lòng Liễu Phán Nhị, không ngừng nhìn trộm chiếc nồi đang bốc hơi.Đây chính là áo bông nhỏ mềm mại, thơm tho, thật tốt biết mấy!Người nào đó không lớn, nhưng ngược lại lòng e thẹn lại rất mạnh. Tuy nhiên những hành động vô tình bình thường ấy lại rất đáng yêu.Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Phải chờ thêm một lúc nữa, giò heo mới mềm nhữn, lòng cũng phải đợi thêm một lát nữa."Liễu Phán Nhi bóp gương mặt nhỏ nhắn hơi mũm mĩm của Lý Nam, cười híp mắt: "Ăn thịt là tốt, ta không cười A Nam, tí làm xong, A Nam ăn nhiều vào." Trời bắt đầu tối xuống, không thể đọc chữ nên Liễu Phán Nhi dạy mọi người tính toán. Cái này là thực dụng nhất, ví dụ như lúc Lý Đại Bảo bán dưa, có thể thành thạo tính nhẩm, giúp nàng rất nhiều.Nghe thấy sẽ không lãng phí, Lưu thị mới yên tâm. Tuy là nội tạng, nhưng vất vả làm ra, cũng không muốn lãng phí công sức.Có rất nhiều muỗi, bắt đầu đốt cây ngải cứu bên cạnh lên.Liễu Phán Nhi gật đầu: "Giò heo om đậu nành, món này không thể bỏ quá nhiều muối vì sẽ dễ hỏng, vậy nên lát nữa chúng ta ăn nhiều hơn, cho cả Lý nãi nãi và Lý thái nãi nãi một ít là xong, như vậy sẽ không lãng phí. Còn lòng hâm kia thì bỏ nhiều muối, hơn nữa cứ hầm như thế trong nồi, không tắt lửa, cũng sẽ không hỏng.Trong bụng không có chất béo chính là như vậy, rất dễ đói bụng, mọi người đều nhìn nồi đất và nồi lòng hầm với ánh mắt mong chờ.Vì vậy, việc học tập rất quan trọng, có học thì đi khắp thiên hạ cũng không sợ. Không có học, đi nửa bước cũng khó khăn, ngay cả bảng tên đường cũng không hiểu, chứ đừng nói đến việc đi xa.Bánh bao trong bụng đã tiêu hóa hết, ngửi thấy mùi thơm, bọn họ lại cảm thấy đói.Dưa nhà nàng bán nhanh hơn dưa của nhà thôn trưởng Lý là nhờ vào công lao của Lý Đại Bảo.Giò heo om đậu nành được om trong vòng hai giờ, đậu nành bên trong mềm mại, hương vị thơm ngon, giò heo thì mềm và đàn hồi, món canh giò heo trắng như sữa, ngon tuyệt vời.Liễu Phán Nhi cầm muôi, bắt đầu múc canh giò heo cho mọi người: "Nếm thử đi, xem có mùi hôi không? Có phải vừa thơm vừa mềm không?”Lý Đại Bảo không để ý đến nhiệt độ của canh, bê bát lên chậm rãi húp mấy ngụm: "Mẫu thân, ngon, ngon lắm.""Nương, đậu nành vừa tầm có thể cắn được, da trên giò heo ăn cũng rất ngon." Lý Nam mừng rỡ, trước kia lúc ăn thỏ hoang và gà rừng bé vẫn còn nhỏ, không thể cắn được, thấy người khác ăn ngon lành, bé chỉ có thể liếm để nếm thử. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận