Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 512: Lý Nguyên Thanh Nham Hiểm Mưu Lược Hơn Người (1)

Chương 512: Lý Nguyên Thanh Nham Hiểm Mưu Lược Hơn Người (1)

Chương 512: Lý Nguyên Thanh Nham Hiểm Mưu Lược Hơn Người (1)Triệu đại tướng quân gật đầu: "Đường muội là Hoàng Hậu nương nương, Triệu gia chúng ta đánh giặc đều là vì bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương, thậm chí vì Đại Hoàng Tử đánh giặc. Nhưng Lý Nguyên Thanh là vì Đại Chu, cố gắng hết sức bảo vệ tướng sĩ thủ hạ, khiến người ta kính nể. Sau này nhìn thấy Lý tướng quân giống như nhìn thấy ta, không được vô lễ.""Vâng, đại tướng quân." Triệu thị vệ đáp, hiểu được uy danh ngày càng tăng của Lý Nguyên Thanh ở trong tầng lớp quan binh trung và thấp không phải tự nhiên mà có.Triệu đại tướng quân tiến vào nói vài câu cổ vũ mọi người, lúc này mới lôi kéo Lý Nguyên Thanh đi đến yến tiệc mừng công.Trên đường đi, Lý Nguyên Thanh hỏi: "Đại tướng quân, mỗi ngày bốn vạn tù binh kia sẽ tốn rất nhiều lương thực, phải xử lý như thế nào?"Triệu đại tướng quân cười ha ha: "Một ngày cho ăn một bữa cơm, không chất đói là được, đương nhiên không thể chiêu đãi ăn ngon uống tốt, tù binh phải có ý thức của tù binh.Lý Nguyên Thanh nở nụ cười, hắn rất thích tính cách sảng khoái thẳng thắn của Triệu đại tướng quân: “Sau đó thì sao? Bệ hạ sẽ làm gì với những tù binh này? Cũng sẽ không để Tây Vân quốc tấu chương cầu xin vài câu thì lập tức thả bọn họ đi chứ?"Triệu đại tướng quân cũng hơi lo lắng: "Tin thắng trận đã đưa lên. Lần này ngươi đánh trọng thương chủ lực của Tây Vân quốc, trong đó còn có Tam vương gia của Tây Vân quốc, người am hiểu dẫn binh đánh giặc nhất. Bên cạnh có rất nhiều con cháu quý tộc huân quý của Tây Vân quốc. Ta đoán rằng Tây Vân quốc đã phái sứ đoàn đi kinh thành, tìm kiếm hòa bình, không xâm chiếm lẫn nhau.""Đúng là trò cười, đánh bại thì cầu hòa. Đánh thắng thì lại cướp bóc bá tánh biên cảnh. Tây Vân quốc này mà làm mua bán kiếm lời thì sẽ không lỗ. Nếu ta là Hoàng Đế Tây Vân quốc, nằm mơ cũng có thể cười tỉnh." Đối với biện pháp xử lý như vậy Lý Nguyên Thanh rất không hài lòng: "Ký kết ước định, vài năm sau, đợi đến khi bọn họ hồi phục lại, binh hùng tướng mạnh thì bọn họ sẽ xé rách nó, tác dụng dường như bằng không.Đương nhiên Triệu đại tướng quân cũng biết tình huống như vậy, cũng thấy hơi bất lực nói: "Haiz, là người đứng đầu triêu đình quốc gia, phải có phong thái như vậy. Không thể cứ đuổi theo mãi không rời, nếu không sẽ bị người ta khinh thường.""Bị ai khinh thường?" Lý Nguyên Thanh cười nhạo, không cho là đúng, vẻ mặt kiệt ngạo bất tuân*: "Không phải là những văn thần trên triều đình miệng đây nhân nghĩa đạo đức, lễ nghĩa liêm sỉ sao? Miệng họ đóng miệng mở miệng đều là thúc đẩy các cuộc đàm phán hòa bình, họ cảm thấy vì Đại Chu mà muốn hòa bình. Nhưng nếu như không có các tướng sĩ ở biên cương không để ý đến sống chết mà chiến đấu thì lấy đâu ra hòa bình đây? Tóm lại, mạt tướng cảm thấy không thể xử lý tù binh như trước kia, phải để cho Tây Vân quốc chảy nhiều máu. Lần sau lại muốn xé bỏ ước định hòa bình thì cũng phải suy nghĩ một chút đến cái giá phải trả cho sự thất bại có thể chịu đựng được không.'Nếu như có thể dùng được thì hắn sẽ lập tức viết thư cho Hoàng Đế muội phu ở kinh thành.Triệu đại tướng quân sửng sốt, dừng bước, nhìn về phía Lý Nguyên Thanh. Hắn biết Lý Nguyên Thanh mưu lược hơn người, chiến thuật xảo quyệt ngoài dự đoán của mọi người, có lẽ thật sự có thể nghĩ ra cách tốt khác: "Nguyên Thanh, ngươi có cách gì tốt không? Nói ta nghe thử xem."*ví người tài giỏi quật cường như mãnh mã (ngựa khó thuân thường là ngựa cực tốt), có sức mạnh, tự lập tự cường, không ai sai khiến, kìm hãm được.Lý Nguyên Thanh thấy Triệu đại tướng quân để ý, cung kính trả lời: "Đại tướng quân, đầu tiên phải hiểu một điểm, ngay từ đầu những tù binh này là đến xâm lược chúng ta, không phải có ý tốt đến làm khách. Vì vậy, chúng ta không cần phải nương tay. Đây đều là những tướng sĩ vất vả mới bắt được, bọn họ muốn trở về thì nhất định phải bỏ tiền chuộc về."

Bạn cần đăng nhập để bình luận