Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 220: Tăng Giá (1)

Chương 220: Tăng Giá (1)

Chương 220: Tăng Giá (1)Rồng mạnh không ép được rắn đất, nhưng cũng có câu nói này rất đúng, chân trần không sợ đeo giày(*). Nếu bắt nạt bọn họ thì cũng phải tính toán xem, những người chạy nạn bọn họ cùng đường, không sống nổi sẽ liêu mạng như thế nào.(*) Có nghĩa là người không có gì để mất, không sợ hãi hoặc không cần phải giữ ý định hay cảnh giác. Nó thường được sử dụng để miêu tả tình huống khi một người không có tài sản, danh vọng hoặc quyên lực, do đó không cần phải lo lắng hay sợ hãi về việc mất điều gì đó.Dám cắt thịt mình, dám kéo Hoàng đế xuống ngựa!Tuy rằng Ngô phu nhân vẫn luôn mỉm cười, nhưng trong lòng thầm coi khinh, lúc này nghe thấy Liễu Phán Nhi nói như vậy thì hơi sửng sốt.Nữ nhân trước mặt này là kẻ tàn nhẫn!Người phương Bắc không cần biết là nam hay nữ vóc dáng đều cao, vẻ ngoài hào sảng, còn mang theo sự tàn nhẫn.Ngô phu nhân cười cười, làm buôn bán hòa thuận mới phát tài, sở dĩ Liễu Phán Nhi này nói như vậy, còn không phải là muốn nâng giá lên saoNgô phu nhân đã suy nghĩ xong lời của mình: "Liễu muội muội, thôn Lý gia các người có cốt khí, ta bội phục. Các người đến huyện thành bán dưa, đúng thật giá cả có thể bán đắt hơn một chút, nhưng dựa bào xe bò các người, tính vận chuyển đến huyện thành thì dưa của các người đoán chừng cũng bị dập hỏng rồi. Ta cũng hiểu dưa các người trồng không dễ dàng. Như vậy đi, ta tăng chút giá cho các người, dưa đỏ Kim Ngọc Mãn Đường, năm văn tiền một quả, dưa gang bốn văn tiên một quả.""Hiện tại là mùa bán tốt nhất, Ngô phu nhân, ta cũng không tham, dưa gang sáu văn tiền một quả, dưa đỏ năm văn tiền một quả. Nếu ngươi đồng ý thì ta có thể bảo đảm toàn bộ dưa hai nhà chúng ta đều bán cho ngươi. Nếu như ngươi không yên tâm hoàn toàn có thể phái người đến hai đầu bờ ruộng của chúng ta hái dưa. Như vậy càng tươi mới, cũng có thể nhanh chóng vận chuyển đến huyện thành."Liễu Phán Nhi từ thái độ của Ngô phu nhân có thể suy đoán ra, dưa gang bán ở huyện thành được giá rất cao.Nếu xóc nảy tám mươi dặm tới huyện thành, nói không chừng sẽ có hai phần dưa đỏ và dưa gang bị dập, thậm chí có thể bị dập càng nhiều, đúng thật mất nhiều hơn được.Cho dù bọn họ đi đường chạy rất chậm, nhưng có đôi lúc dưa gang vẫn bị hư. Chẳng qua điều Ngô phu nhân nói cũng là sự thật, kết cấu xe bò của bọn họ đơn giản, cực kỳ xóc nảy.Liễu Phán Nhi nghĩ nghĩ: "Đa tạ Ngô phu nhân quan tâm chúng ta, chỉ là dưa gang của chúng ta là độc nhất ở phương Nam. Dưa to hơn nữa còn ngọt, vừa thơm vừa giòn. Hiện tại là lúc nóng bức nhất trong mùa, ăn một miếng dưa sẽ cực kỳ sảng khoái.'Nghe thấy tăng giá, Chu Thúy Hoa vui vẻ, tăng một văn tiền cũng không ít.Trong tay Chu Thúy Hoa có tiền, hơn nữa sau này dưa trong nhà còn có thể bán giá cao, cực kỳ vui vẻ, cũng mua rất nhiều lương thực, kim chỉ, cũng mua sắm thay thôn dân.Ngô phu nhân gật đầu đồng ý: "Được thôi, vậy dựa theo giá cả đó. Sáng sớm hai ngày sau, buổi sáng các người hái xong ở ruộng, ta cho người nhanh chóng kéo xe ngựa trực tiếp đưa đến huyện thành. Đưa tiên ngay lúc đó, tuyệt đối không khất nợi"Nói xong việc làm ăn, Liễu Phán Nhi giúp nhà Lý Thạch Tượng mua lương thực, mua dầu muối tương giấm. Ngoài ra Liễu Phán Nhi cũng cần mua lương thực, các loại gia vị và băng gạc.Ngô phu nhân nghe thấy lời này, cẩn thận tính toán, tuy rằng tăng giá nhưng lợi nhuận vẫn phong phú như cũ.Liễu Phán Nhi mua hương liệu, Chu Thúy Hoa hỏi: "Vợ Nguyên Thanh à, ngươi làm nước tương à?”Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy, thím, ta mua nhiều chút, hơn nữa ta tự mình chế gia vị, mùi vị nước tương sẽ rất tốt. Thím, người muốn ăn có thể tới nhà của ta mua, ta bán rẻ cho người."Chu Thúy Hoa vốn dĩ còn muốn hỏi cách làm, nhưng nghe đến Liễu Phán Nhi nói như vậy, nàng ấy ngượng ngùng mở miệng dò hỏi. Dù sao trong nhà có tiền mua để ăn, cũng bớt việc hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận