Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 822: Một Lớn Một Nhỏ, Đánh Nhau Rồi (1)

Chương 822: Một Lớn Một Nhỏ, Đánh Nhau Rồi (1)

Chương 822: Một Lớn Một Nhỏ, Đánh Nhau Rồi (1)Liễu Phán Nhi gật đầu khen: "A Phương nói phải, rõ ràng Trịnh phu nhân cũng đã nhìn ra điểm này. Các cửa hàng ở Dương Châu cũng có thể nhìn ra ưu điểm đó. Vậy nên Trịnh phu nhân mới muốn độc quyền phân phối tơ lụa của chúng ta. Thực ra thì cũng không phải là không được, nhưng vậy phải tăng giá. Không tăng giá thì lợi nhuận hợp pháp của chúng ta đều sẽ bị Trịnh phu nhân chiếm hất.Lý Dung hiểu: "Nhưng ta cũng thấy Trịnh phu nhân sẽ không từ bỏ ý định đâu.""Vậy thì đã sao?" Liễu Phán Nhi cười, cau mày: "Có ta và cha con ở đây, dù Trịnh gia có lớn mạnh đến đâu cũng không thể chèn ép người khác được. Vả lại, những mánh khóe của nàng ta cũng chỉ dùng được với mấy người không có chỗ dựa thôi. Chúng ta không rõ nội tình, nhưng chúng ta cũng đâu phải loại vô danh tiểu tốt gì."Lý Dung cười: "Đây chính là lí do tại sao Trịnh phu nhân phật ý với lời từ chối của chúng ta nhưng vẫn nhẫn nại nói chuyện với mẫu thân.""Đúng!" Liễu Phán Nhi đáp, ngoài Thần Vương khó xơi, giờ nàng vẫn chưa đủ khả năng dây vào mà Lưu huyện lệnh đã sai Từ sư gia đến nhắc nàng từ trước, thì với những người khác, chỉ cần nàng chiếm lý là không cần phải sợ.Lý Phương bụm miệng cười, giọng lanh lảnh: "Dì Đỗ, đợi khi nào đến Dương Châu, ta nghĩ Trịnh phu nhân sẽ đồng ý với điều kiện của chúng ta thôi, vậy chúng ta còn làm nữa không?”"Làm chứ, sao lại không làm?" Liễu Phán Nhi cười mỉm: "Hòa khí sinh tài, trong chuyện làm ăn, có qua có lại, vì lợi ích đôi bên, đấu đá qua lại. Đến lúc ấy, dù chúng ta có tăng giá thì cũng không thể quá quắt được. Đôi bên cùng có lợi mới là quan trọng nhất."Dọc đường đi, Liễu Phán Nhi và ba cô gái bàn chuyện làm ăn giúp đám trẻ học được rất nhiều. Nhờ vậy mà cũng tích lũy được không ít kiến thức.Nàng ấy muốn làm chủ gia đình, quản lí những cửa hàng này, mẹ chồng còn tưởng nàng ấy muốn chuyên quyền, muốn chiếm hết sản nghiệp của Trịnh gia, vậy nên dùng đủ cách cản trở, khiến Trịnh phu nhân mệt mỏi vô cùng.Lúc này, đoàn xe của Trịnh gia có bảy chiếc xe ngựa và không ít thị vệ.Vương ma ma xót phu nhân nhà mình: "Nhưng may mà phu nhân có thể làm chủ việc nhà, không phải nhìn sắc mặt ai mà nhịn."Trịnh phu nhân mở mắt ra, trâm tư giây lát: "Hầy, không làm không được! Lão gia một lòng muốn làm quan, không quan tâm mấy chuyện lặt vặt, nhưng việc nào việc nấy trong nhà đều mất tiền cả. Lúc trước, để sau khi hết chịu tang, có thể kiếm được chức quan tốt, mà đã tốn không ít bạc rồi. Đến những nơi như Dương Châu lại càng tốn kém hơn. Không mở cửa hàng, chỉ trông vào canh tác đồng ruộng thì không gồng gánh nổi."Bấy giờ, trong xe ngựa, ma ma nói thay Trịnh phu nhân hôm qua nhỏ giọng hỏi: "Phu nhân, Đức Thụy phu nhân kia không muốn để chúng ta độc quyền tiêu thụ tơ lụa nhà họ, chúng ta có tiếp tục vụ làm ăn này hay không?"Nghe vậy, Trịnh phu nhân mỉm cười, trước kia, khi mẹ chông còn sống, không giỏi bán buôn, còn chỉ đạo lung tung, cả mấy cửa hàng đều không có lời, chỉ có thể lấy của hôi môn của nàng ấy bù vào.Hoắc Thành Đạt xách hành lí của Lý Nam đuổi theo, đi cùng cả chặng đường.Những phu nhân như họ, thường ngày đi ra đi vào, đều chú trọng chuyện ăn mặc. Không được quá mới, cũng không được quá cũ, đặc biệt nếu quần áo bạc màu, người ta nhìn là biết thì càng không thể mặc được.Lúc ở nhà, thỉnh thoảng nàng ấy cũng được nghe người làm đồn đại chuyện về Đức Thụy phu nhân, nhưng Trịnh phu nhân cũng chẳng để tâm. Hôm qua, lúc nghe bảo Đức Thụy phu nhân sắp bán tơ lụa, nàng ấy mới biết cửa hàng vải Cát Tường là do Đức Thụy phu nhân mở.Dù là vải bông hay tơ lụa đều không bị bạc màu.Ba năm để tang là ba năm dễ chịu nhất với Trịnh phu nhân.Một mùa phải may rất nhiều quần áo, hơn nữa còn là hàng tơ lụa, một nhà trên dưới, tốn không ít tiền. Tơ lụa không bạc màu vừa hay rất bên và phù hợp với những gia đình như họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận