Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 416: Đồng Cảm, Cảm Kích Gấp Bội (2)

Chương 416: Đồng Cảm, Cảm Kích Gấp Bội (2)

Chương 416: Đồng Cảm, Cảm Kích Gấp Bội (2)Không phải Liễu Phán Nhi không muốn cho chúng ăn, mà là sợ chúng đói quá ăn quá nhiều, sẽ làm tổn thương đến dạ dày.Sau khi ăn xong, trời vẫn còn sáng, Liễu Phán Nhi bắt đầu dạy mọi người học chữ.Chờ đến khi trời tối mọi người vẫn không buồn ngủ, thế là Liễu Phán Nhi lại kể chuyện cho mọi người nghe.Liễu Phán Nhi kể một cách dễ hiểu, những gì nàng kể đều là kỳ nhân dị sự.Thông qua những câu chuyện nhỏ như vậy, để mọi người hiểu rõ được đạo lý và cách thức làm việc, làm người.Mãi cho đến khi tụi nhỏ ngủ gà ngủ gật, Liễu Phán Nhi mới cười nói: "Hôm nay chúng ta kể đến đây nhé, các ngươi đều vê nghỉ ngơi đi!""Vâng, thưa phu nhân!" Báo Tử và Nhị Cẩu Tử đứng dậy khom người hành lễ, những đứa trẻ khác cũng làm theo, rồi mới rời đi.Lưu thị nói nhỏ: "Trước đây ta còn lo lắng rằng những đứa trẻ này sẽ khó chăm sóc, nhưng bây giờ xem ra, chúng đều là những đứa trẻ hiểu chuyện."Lý Dung ôm cánh tay của Liễu Phán Nhi, cảm xúc trong lòng rất lớn, tựa vào bờ vai của Liễu Phán Nhi.Lưu thị cười nói: "Báo Tử cùng Nhị Cẩu Tử lớn hơn chút, có thể phụ giúp công việc, còn có thể chạy lui chạy tới. Miêu Nhi phía dưới, mấy nha đầu này cũng có thể làm việc, còn mấy đứa bé còn lại, đứa nhỏ nhất cũng đã sáu tuổi, sau vài năm là chúng sẽ trở thành những nam tử trẻ tuổi rồi."A Phương, A Lệ dựa sát vào người mẫu thân Lưu thị, nhỏ giọng an ủi: "Nương, con biết nương chắc chắn rất buồn khi nghĩ về chuyện đó. Con cũng rất buồn, và con cũng rất hận họ. Nhưng bây giờ đi theo tam thẩm, ban đầu chúng ta cũng vất vả, nhưng trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở, ngụ cư ở phương Nam, hơn nữa cuộc sống ngày càng tốt hơn. Bây giờ còn có một căn nhà lớn thế này, tụi con cũng trở thành tiểu thư rồi."Lưu thị hoảng sợ một lát, đôi mắt chua xót: "Nếu là ngoài ý muốn thì không sao, đó là số phận! Nhưng muội cứ nghĩ đến ta đi, phụ thân của A Phương, vì tiết kiệm mấy lượng bạc đó, mà trực tiếp vất ta và A Phương ở bên bờ sông, hắn ta cùng lão đầu, lão thái thái, còn có lão nhị, một nhà ngồi trên thuyền đi đến bờ bên kia. Ta làm trâu làm ngựa nhiều năm như thế, vất vả khổ cực, thực sự là một kẻ ngốc. Nỗi đau khổ bị người thân vứt bỏ, sống không bằng chết. Nếu không phải là vì A Phương và A Lệ, ta thật sự muốn liêu mình nhảy xuống sống lớn, chết rồi, kết thúc tất cả mọi chuyện." "Muội cũng nghĩ như vậy!" Liễu Phán Nhi trả lời: "Khi ta vừa nhìn thấy chúng, ta nhớ ngay đến con đường chạy nạn, nếu người lớn chúng ta không còn nữa, bọn trẻ thật sự quá đáng thương rồi!"A Lệ cũng lắc cánh tay khác của Lưu thị: "Chúng ta hãy sống một cuộc sống càng ngày càng tốt hơn, như vậy mới không nghĩ đến những chuyện và những người khiến chúng ta đau lòng, khổ sở."Liễu Phán Nhi gật đầu: "Chúng đều là những đứa trẻ không có phụ mẫu, sinh ra đã không có chốn dung thân, bây giờ chúng đến nhà của chúng ta, cũng được xem như có chốn nương thân. Chúng ta đều là nữ tử, cho nên trong mắt chúng, mối đe dọa đối với chúng không lớn, cho nên trong lòng không hề sợ hãi, dân dẫn sẽ xem nơi này như nhà của mình."Liễu Phán Nhi thực sự không phải là Liễu Phán Nhi trước đây, sở dĩ Liêu Phán Nhi nguyên thân nuôi những đứa trẻ này là vì nàng ta có tình cảm với Lý Nguyên Thanh, nhưng Lý Nguyên Thanh đã lâu không về nhà, nàng ta rất tức giận, càng ngày càng thờ ơ với bọn trẻ.Rõ ràng khi mẫu thân ở thôn Lý Gia ở phía bắc, người đã không đối xử tốt với chúng.Chân tướng của Lý Dung, không thể không nói rồi.A Phương tỷ, A Lệ tỷ là do đại bá mẫu sinh ra, bốn huynh đệ tỷ muội họ đều không phải là con do mẫu thân sinh ra, nhưng suốt cả chặng đường này, mẫu thân đích thân che chở chúng, tốt với chúng khiến cho A Dung có một dạo cho rằng mẫu thân đổi thành một người khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận