Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 386: Hắn Ta Không Dám Nghĩ Nhiều (2)

Chương 386: Hắn Ta Không Dám Nghĩ Nhiều (2)

Chương 386: Hắn Ta Không Dám Nghĩ Nhiều (2)Liễu Phán Nhi vừa chải vừa ngâm nga: "Ta có một con ngựa nhỏ, chưa từng cưỡi bao giờ...Lý Nam nghe không hiểu mô tê gì, cảm giác mẫu thân hát sai, nhưng nghe rất hay.Đúng lúc này, Lương công công đi tới, tay hắn ta cầm cương, nhưng thấy trước mặt Liễu Phán Nhi có một con ngựa thì hơi ngạc nhiên.Đức Thụy phu nhân mua ngựa rồi?Nhưng là hắn ta cũng mua rồi, ngày mai phải về kinh thành, không mang theo con ngựa này được vì đâu có chỗ để.Nhìn thấy Lương công công, Lý Nam vội vàng chạy tới: "Bác Lương, người tới đúng lúc quá, nghe nói ngày mai người sẽ về kinh, ta tặng người một món quà nhỏ, cảm ơn lần trước cho ta vàng."Lương công công mặt mũi hiền lành, trên khuôn mặt trắng nõn là nụ cười gần gũi: "A Nam định tặng quà gì cho tạp gia?'Lý Nam chạy vào trong phòng, cầm cây sáo trúc gắn tua rua mà mình thích nhất: "Đây là sáo nương mua cho ta, thổi ra giai giai điệu êm tai."Lương công công cười: "Bây giờ ngươi không cần đáp lễ ngay, chờ ngươi đến kinh thành thăm ta, ta đã vui rồi."Mắt Lý Nam tròn xoe: "Cho vàng nữa ạ? Ta có rồi, không thể lấy nữa. Nương nói trẻ con tham lam sẽ bị sói đen bắt đi."Lương công công gật đầu: "Đúng vậy, thích không?”Lý Nam nhìn con ngựa màu mận chín sau lưng Lương công công, nó cao bằng con ngựa mà Cố gia tặng cho mẫu thân: "Lương bá bá, người tặng cho ta thật ư?"Lương công công cười ha ha, cố ý trầm giọng, không réo rắt như trước, vỗ đầu Lý Nam: "Không phải vàng, là con ngựa này, tặng cho ngươi và ca ca tỷ tỷ của ngươi, để nương ngươi dạy các ngươi cưỡi ngựa."Thích, nhưng món quà này quý quá, ta không có gì tặng lại cho người cả." Lý Nam chu cái miệng nhỏ nhắn, muốn, nhưng lại sợ không đáp lễ được.Lương công công thấy một cây sáo trúc này trông bình thường, nhưng tua rua gắn kèm rất đẹp. Dây đeo đẹp lắm nên hắn ta cũng không khách sáo: "Cây sáo này quả nhiên không tôi, ta nhận. Ta cũng thích ngươi, muốn tặng ngươi một món quà." Lý Nam thấy mẫu thân nói vậy thì gật đầu: "Cám ơn bác Lương bá bá."Biểu tình hoan hỉ của Lương công công khi nhìn thấy khoai lang sản lượng cao và sự coi trọng của hắn ta đối với việc đồng áng khiến Liễu Phán Nhi có ấn tượng rất tốt vê hắn."A Nam, Lương bá bá tặng con thì con cứ lấy, sau này con trưởng thành kiếm được tiền có thể tặng một phần lễ vật cho Lương bá bá." Liễu Phán Nhi cười nói, nếu đã đưa tới, nàng cũng không nỡ để Lương công công dắt con tuấn mã đỏ thẫm kia đi.Lúc này Lương công công không tự xưng là tạp gia, mà là "ta", có thể thấy hắn ta thật sự thích Lý Nam xinh xắn đáng yêu.Được sống ở đây nhất định rất hạnh phúc.Lương công công cười: "Tạp gia sẽ thay mặt bệ hạ đến chứng kiến kỳ tích này và trở về báo cáo với ngài ấy."Hàn huyên vài câu, Lương công công nhìn căn nhà đang xây dở, tuy xung quanh hơi loạn nhưng tràn đầy sức sống. Tiểu viện nhà nông rộn ràng tiếng cười nói vui vẻ.Liễu Phán Nhi nhìn Lương công công, cười nói: "Lương công công, có lẽ sang năm ngài còn sẽ qua đây một chuyến, vì ta tin chắc sang năm lúa nước hai mùa cộng lại có thể cho ra sản lượng một ngàn cân, thậm chí nhiều hơn."Đây là hoàn cảnh sống mà đời này hắn ta không có cũng không thể có nên nó luôn là một kỳ vọng vô cùng xa vời.Lương công công xoay người rời đi, còn văng vẳng tiếng cười vui vẻ của lũ trẻ và tương tác thân mật giữa hai mẹ con, mọi thứ đều tự nhiên gần gũi như vậy, không giống như trong cung.Trẻ con nhiều khi chỉ là công cụ để tranh giành tình cảm, là thủ đoạn để tính kế lẫn nhau. Tình mẫu tử ấy vừa lạnh lẽo vừa tàn nhẫn nên hầu hết trẻ con trong cung đều chết yểu, mấy đứa có thể trưởng thành đã ít lại càng ít.Lương công công nghĩ đợi đến khi không làm nổi nữa, hắn ta sẽ tìm một vùng quê yên bình để an hưởng tuổi già.

Bạn cần đăng nhập để bình luận