Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 545: Không Thể Không Nói Với Ngươi Chuyện Này Được (2)

Chương 545: Không Thể Không Nói Với Ngươi Chuyện Này Được (2)

Chương 545: Không Thể Không Nói Với Ngươi Chuyện Này Được (2)Kiếp trước, đã có không biết bao nhiêu nữ nhân tỏa sáng rực rỡ trên mọi ngành nghà.Tiểu Phán Nhi của hắn là một tay buôn bán tài ba rực rỡ chưa thế, mà điều hiếm có hơn nữa chính là nàng không hề coi trọng tiền tài. Nàng không phải nô lệ của đồng tiền, nàng chỉ lợi dụng đồng tiền để làm nhiều việc thiện, giúp đỡ nhiều người hơn thôi.Từ sau khi biết được Liễu Phán Nhi thật sự đã làm từ thiện, giúp đỡ nhiều người như thế, Lý Nguyên Thanh dường như đã nhìn xuyên qua được vẻ ngoài gai góc của nàng, thấy được trái tim chân thành mềm mại kia.Sau khi bàn xong chuyện làm ăn, Ngô phu nhân bèn tiễn Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh về.Ngô phu nhân nhìn hình bóng hai người đi xa, cảm thấy rất ngưỡng mộ. Nam nhân đó có vẻ ngoài ưu tú, nhìn thôi cũng thấy vui tai mát mắt. Nếu nàng ta cũng có một phu quân tuấn tú như thế thì hẳn sẽ có nhiều động lực làm ăn buôn bán hơn.Quay về trấn Cát Tường, Liễu Phán Nhi đi tới cửa hàng thứ hai. Biển hiệu của hàng đã được treo lên, phủ một lớp vải đỏ, chỉ đợi ngày khai trương.Nàng vừa mở cửa cửa hàng thì Lý Phương đã chạy ra, vui vẻ ra mặt: "Dì Liễu, vừa nấy ông thợ mộc đã đưa quây hàng đến cho chúng ta rồi, ta và tỷ tỷ đã lau sạch sẽ. Tam Mao và Tứ Mao cũng đã đẩy xe bò đưa vải dệt trong nhà kho qua bên này. Hôm nay chúng ta dọn dẹp xong là ngày mai có thể khai trương rồi.Liễu Phán Nhi khẽ cười, cũng đi theo vào bên trong. Nàng thấy cửa hàng đã được quét tước sạch sẽ, bèn vỗ vai Lý Phương: "Không tồi, cửa hàng này sẽ giao cho ngươi và A Lệ quản lý, còn cả mẫu thân của các ngươi nữa. Các ngươi có niềm tin sẽ làm được không?”Mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, đợi ngày mai khai trương."Được!" Liễu Phán Nhi cổ vũ: "Đến lúc đó ta sẽ cho ngươi và A Lệ mỗi người một lượng bạc tiên công, còn có tiền thưởng tính theo lượng tiêu thụ nữa."Bình thường họ đều ăn uống ở nhà, tiền tiêu cũng là tiền trong nhà, vậy nên sẽ có thể tiết kiệm hết số tiền công này.Dì Liễu nói, số tiền công đó là của các nàng, tất cả đều có thể coi như tiền riêng."Cảm ơn dì Liễu." Lý Phương đáp, cực kỳ vui vẻ.Mọi người đang nói chuyện thì Tam Mao và Tứ Mao đã kéo một xe bò vải dệt đã được nhuộm xong đến, đặt trên quây hàng và kệ hàng. Sau khi đi đi lại lại ba lần, số kệ hàng trong nhà kho cũng đã được xếp đầy vải.Lý Phương cực kỳ tự tin, ngẩng đầu nói: "Dì Liễu, người yên tâm đi, chúng ta sẽ làm được. Ta đã thuộc hết những chữ có liên quan đến vải dệt rồi, cũng biết ghi sổ sách. Ta và muội muội có thể trông coi cửa hàng. Hơn nữa, trên phố này có nhiều người trong thôn chúng ta, không ai dám tới cửa hàng vải nhà chúng ta gây sự đâu, tỷ muội chúng ta không sợ."Cửa hàng này do con trai thứ ba của ông cụ Chu, Chu lão tam phụ trách, hắn ta còn đang bán giấm cho khách hàng.Khi Liễu Phán Nhi đang kiểm tra cửa hàng vải, Lý Nguyên Thanh đã dạo qua một vòng ngã tư trấn Cát Tường.Cửa hàng của Tam quả phụ có ông cụ Chu là người bản xứ nên tốc độ xây rất nhanh, chẳng mấy chốc mà hai cửa hàng đã được xây xong rồi. Cửa hàng tạp hóa có ba gian, những đồ dùng hằng ngày như dầu, muối, giấm, tương gần như đều được bán ở đây.Lý Phương và Lý Lệ phụ trách bán hàng vào ban ngày, buổi tối phải về nhà nghỉ ngơi. Tam Mao và Tứ Mao sẽ ở lại để trông cửa hàng vào buổi tối, ngủ trong phòng ở sân sau.Tam quả phụ và ông cụ Chu đã lớn tuổi, hai người mở một quán rượu để bán rượu. Bên trong cửa hàng bày vài cái bàn, bán một ít đậu thì là rang.Tam quả phụ phụ trách thu tiền, ông cụ Chu phụ trách tám chuyện với khách đến mua rượu, uống rượu, trông cũng khá nhàn rỗi tự tại.Tam quả phụ nhìn thấy Lý Nguyên Thanh đi qua cửa hàng, lập tức lên tiếng chào hỏi: "Nguyên Thanh, nghe nói ngươi quay về rồi, ta bán hàng hơi bận nên chưa kịp tới thăm ngươi.'

Bạn cần đăng nhập để bình luận