Số 13 Phố Mink

Chương 1: Gầm giường (1)

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Jeff vứt đầu lọc thuốc lá đã cháy gần hết xuống đất.
Ngay sau đó.

Ánh mắt gã nhanh chóng quét qua hai bên, đồng thời theo quán tính dùng đế giày da dẫm lên tàn thuốc, nghiền đi nghiền lại.

“Hí…… Chết tiệt……”

Jeff hất mạnh bàn chân, gã quên mất rằng đế giày của mình đã bị mài mỏng đến mức không khí cũng có thể lọt qua, nên lần này bị bỏng đến lòng bàn chân.

Gió đêm mang theo lạnh lẽo thổi qua thổi lại trên phố, trên đường cũng không còn mấy bóng người qua lại, vài người ở đằng xa cũng đều đội mũ quàng khăn, đầu cúi gằm vội vã di chuyển.

Jeff dựng cổ áo của mình lên, cổ áo hai bên đã quen lại bởi vết bẩn, nhưng vào lúc này, nó thật sự có thể mang đến cảm giác an toàn cho gã, rằng gã đã được che giấu và bảo vệ.

Phía trước là nhà số 128 phố Mink, từ số 50 đến số 200 đều là nhà phố, những người ở đây cho dù là mua hay thuê, có lẽ không phải là nhà giàu nhưng ít nhất cũng là tầng lớp trung lưu.

Ngôi nhà trước mắt là nhà của một gia đình ba người, ông chủ là bác sĩ, bà chủ là giáo viên, bọn họ còn có một đứa con trai bảy tuổi.

Ban ngày sẽ có một nữ giúp việc đến dọn dẹp vệ sinh và quét tước nhà ở, nhưng người giúp việc sẽ không ở lại vào ban đêm mà rời đi sau khi nấu xong bữa tối.

Ngoài ra, gia đình này còn có một thói quen là cả nhà bọn họ sẽ đến rạp hát xem diễn vào buổi tối thứ sáu hàng tuần.

Cửa mở ra, ông chủ mặc vest đen đi ra trước, khởi động chiếc xe đang đỗ ở trước cửa.

Sau đó, bà chủ mặc bộ váy đỏ liền thân cũng dắt theo đứa bé ra ngoài, sau khi khóa cửa, bà chủ vừa nói vừa cười với đứa bé rồi lên xe của người chồng.

Sau đó,

Chiếc xe phóng đi.

Jeff dùng lưỡi liếm đôi môi, nhanh chóng bước về phía trước. Đầu tiên, gã lật người nhảy qua hàng rào gỗ thấp bé, loại hàng rào thấp đến nỗi không thể ngăn cản được loại chó cỡ nhỏ. Sau khi vào được vườn hoa, gã nhanh chóng bước lên bậc thềm, từ trong túi lấy ra một chiếc chìa khóa, rồi cắm vào ổ.

“Răng rắc…”

Âm thanh giòn giã thể hiện đã mở cửa thành công.

Cách đây ba tháng, khi Jeff còn là công nhân của công ty chuyển nhà đang cung cấp dịch vụ chuyển nhà cho gia đình này, bà chủ nhà đã rất tin tưởng đưa chìa khóa nhà mới cho công ty chuyển nhà. Jeff đã nhân cơ hội này trộm sao chép chìa khóa.

Chỉ là lúc đó gã vẫn còn lưỡng lự không biết có nên đi ăn trộm hay không, thời điểm đó gã đã gần như trắng tay.

Mà hiện tại, gã không cần lưỡng lự nữa, bởi vì gã đã không chỉ hai bàn tay trắng, mà còn nợ một đống.

Sau khi cửa mở, Jeff lách người tiến vào, đồng thời nhanh chóng đóng cửa lại.

“Sau đêm nay, các người sẽ hiểu được lý do vì sao phải đổi khóa sau khi chuyển đến nhà mới.”

Tầng một là nhà bếp mở và phòng ăn, cùng với phòng của bảo mẫu ở góc Tây Bắc.

Jeff trực tiếp lên tầng hai, gã không bật đèn mà mở ra đèn pin tự mang đến, ánh đèn pin có chút chập chờn.

“Chết tiệt...”

Jeff chửi thầm, gã biết là do pin yếu, nhưng gã đã dùng số tiền mà lúc đầu định mua pin để mua một bao thuốc lá "Mulff" 5 đồng.

Khuỷu tay gõ mạnh vào đèn pin vài cái, ánh đèn pin đã sáng hơn một chút so với lúc trước.

Tầng hai là phòng ngủ chính của hai vợ chồng, cùng với một phòng làm việc nhỏ và một phòng tắm;

Còn tầng ba, do là tầng áp mái nên chỉ làm thành phòng ngủ cho đứa nhỏ.

Jeff đẩy cửa phòng ngủ chính, đập vào mắt gã là một chiếc giường lớn và những chiếc tủ cổ kính. Gã biết rõ, khả năng cao những đồ vật giá trị nhất trong gia đình đều đặt ở căn phòng ngủ chính này. Tất nhiên, trước khi rời khỏi, gã vẫn sẽ ghé qua phòng làm việc nhỏ để xem xét một phen.

“Xẹt xẹt… Xẹt xẹt…”

Tiếng ma sát của dòng điện cùng với tiếng nhiễu sóng truyền đến.

“Chào mừng đến với chương trình Câu chuyện của La Giai, tôi là bạn cũ của các bạn... Alfer, ánh trăng đêm nay thật đẹp, dưới ánh trăng đẹp như vậy, cho dù bạn có làm gì đi chăng nữa thì dường như đều sẽ mang theo hương vị hạnh phúc...”

Jeff bị âm thanh đột ngột này làm giật mình, cúi đầu nhìn thì phát hiện ra là một đài phát thanh kiểu cổ.

“Chết tiệt, người đều đã đi khỏi rồi mà không biết tiết kiệm điện hay sao!”

Jeff duỗi tay tắt đài phát thanh.

Sau đó, gã bắt đầu lục ngăn kéo bàn trang điểm trong phòng trước. Nói chung, bà chủ thường thích cất các loại trang sức hay dùng cùng với tiền sinh hoạt của gia đình ở đây. Tất nhiên, nếu tiếp đó có thể tìm được cả hộp trang sức thì càng tốt.

“Răng rắc...”

Lúc này, tầng một phát ra tiếng mở cửa.

Jeff sợ đến mức suýt nhảy dựng lên.

Ngay sau đó là tiếng giày cao gót đi lên cầu thang, mục tiêu rõ ràng đi về phía phòng ngủ.

Jeff lập tức đẩy ngăn kéo lại, tắt đèn pin.

Gã chỉ là một tên trộm, chứ không phải là tên cướp, trộm cùng cướp là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, ngay cả khi bị kết tội ở tòa án thì cũng không giống nhau.

Điều quan trọng nhất là, gã căn bản có không đủ dũng khí để làm một tên cướp!

Tiếng giày cao gót nhanh chóng đi tới, có vẻ vội vã.

Jeff hoàn toàn không có thời gian để chu toàn những mặt khác, gã chỉ có thể nằm xuống rồi xoay người, lăn vào gầm giường.

“Két két…”

Cùng lúc đó, cửa phòng ngủ bị mở ra.

“Tạch!”

Đèn bật.

Ở dưới gầm giường, Jeff đang giữ vững động tác “tấm ván" thì thấy một đôi giày cao gót đỏ bước về phía bàn trang điểm, sau khi lục tung tìm kiếm một hồi, có vẻ như đã tìm được lọ thuốc nhỏ, âm thanh dốc thuốc “Lạch cạch” giòn vang, cuối cùng là tiếng nuốt xuống.

Ngay sau đó.

Là tiếng thở phì phò liên tục như trút được gánh nặng.

Jeff nhìn thấy giày cao gót của người phụ nữ dừng lại một lúc lâu ở trước bàn trang điểm, sau đó, người phụ nữ đứng dậy, giày cao gót bắt đầu di chuyển theo.

“Leng keng... Leng keng...”

Tiếng chuông điện thoại reo lên.

Giày cao gót rời khỏi vị trí của chiếc giường, đi về phía bàn trà dưới cửa sổ, cũng chính là nơi đặt điện thoại.

Người phụ nữ nghe điện thoại:

“Đúng rồi, đúng rồi.”

“Ừ, ừ.”

“Vốn dĩ tôi định đi cùng bọn họ, nhưng đột nhiên tôi thấy không khỏe nên đành quay về uống thuốc, đêm nay cứ để bọn họ đi đi, tôi ở nhà nghỉ ngơi một lát.”

“Không sao đâu, đừng lo lắng, cảm ơn đã quan tâm, tôi vẫn ổn.”

Người phụ nữ cúp điện thoại, quay người, đi về phía giường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận