Số 13 Phố Mink

Chương 49: Khói đen (3)

Chuông điện thoại nhà reo, thím Mary đi qua nhận điện thoại:

"Tốt, tốt, biết, biết, ùm."

Cúp điện thoại,

Trên mặt thím Mary đầy vẻ vui cười,

Nhưng trông thấy mình cha chồng của mình còn ngồi ở chỗ đó, thím bắt đầu cố gắng kiềm chế nụ cười của mình lại, nhưng mà niềm vui đến từ trong đáy lòng rất khó mà khống chế, làm cho biểu cảm trên mặt của thím Mary có hơi chút cứng đờ.

"Thưa cha, Mason gọi điện thoại về từ bệnh viện, người bị thương được đưa đến bệnh viện cấp cứu đã không qua khỏi, người nhà đã đồng ý để cho nhà chúng ta lo liệu tang sự.

Đám người Mason sẽ đưa thi thể về vào lúc chạng vạng tối."

"Muộn như vậy sao?" Dis hỏi.

"Bởi vì còn đang đợi người nhà của một nạn nhân khác đến, là một người đầu bị cắt đứt một nửa, lúc bệnh viện liên hệ với vợ của anh ta, nhưng người vợ vẫn luôn khẳng định là chồng của mình vẫn đang làm công tại nước Duy Ân.

Mason muốn chờ cô ta đến bệnh viện, thuận tiện nhận luôn đơn hàng này."

Lúc có người vừa mất, thật ra tâm trí của người thân bên cạnh thường sẽ rơi vào trang thái "Chết lặng", dường như lập tức biến thành "Con rối" mà mất đi năng lực suy nghĩ;

Còn có một loại tư duy quán tính nữa của người thân, vì muốn tổ chức xong tang sự sớm cho người chết để họ được an nghỉ yên ổn, cho nên trên cơ bản vào những thời điểm này nhà mai táng nào có thể tiếp xúc đến càng sớm, càng có khả năng lớn hơn nhận được đơn hàng.

Dis gật nhẹ đầu, nói: "Tốt, con làm chuẩn bị đi."

"Được rồi, thưa cha."

Thím Mary đi xuống tầng hầm bắt đầu chuẩn bị để đón khách hàng đến.

Karen thấy Dis còn ngồi ở trên ghế sô pha, do dự một chút, không dám rời đi.

"Cháu không thấy sợ sao?" Dis mở miệng hỏi, "Nhìn thấy cảnh tượng đó."

"Cũng không phải quá đáng sợ." Karen trả lời, "Tình huống này, có chút quen thuộc."

"Cháu giống như, vẫn còn có lời muốn nói?"

"Không có, thưa ông, cháu và ông có gì mà không thể nói được chứ."

"A."

Dis đứng người lên,

"Ta trở về phòng sách."

"Được rồi, ông nội."

Karen đứng người lên, nhìn xem bóng dáng Dis sau khi biến mất trên bậc thang, mới một lần nữa ngồi xuống ghế sô pha.

Quả thật, lúc trước anh muốn hỏi thăm Dis về việc liên quan đến dị ma, vừa lúc hỏi thăm về chuyện của đôi nam nữ trên taxi vừa rồi.

Nhưng nghĩ lại, cảm thấy bây giờ chưa đến lúc;

Có vài loại giấy ngăn cách, mặc dù là mỏng đến trong suốt, nhưng nó vẫn như cũ có tác dụng cực kỳ quan trọng.

Karen lo rằng sau khi mình hỏi thẳng về vấn đề dị ma, ông sẽ rất kiên nhẫn mà giải thích cho mình nghe về khái niệm "Dị ma",

Giới thiệu tỉ mỉ cho mình về một mặt khác của thế giới này mà mình chưa biết,

Sẽ giúp mình phân tích tổ chức của đôi nam nữ kia, chịu trách nhiệm gì, có quyền lợi thế nào;

Mà đợi cho đến khi giải thích xong,

Ông nội sẽ vừa thở dài vừa đứng lên:

"Lời cần nói đã nói ra hết, ta cũng sẽ không tự lừa dối bản thân mình nữa, dị ma, đi chết đi."

Tại phương diện thấu hiểu lòng người này, Karen là chuyên nghiệp, anh không muốn vì lòng hiếu kỳ của mình mà dỡ bỏ tấm che chắn khỏi việc Dis muốn giết mình, việc này còn nguy hiểm hơn nhiều so với lần trước đến bệnh viện tìm ngài Mosan để tâm sự;

Tìm đường chết và muốn chết khác nhau, Karen vẫn là phân biệt rõ ràng.

"Meo..."

Karen cúi đầu xuống, phát hiện Pall không biết đã nằm phủ phục bên cạnh ghế sô pha từ khi nào.

Mấy ngày nay, nhìn bộ dáng của Pall vô cùng mệt mỏi, giống như bị bệnh.

Karen đưa tay xuống, đem Pall ôm lên tới.

Pall cũng không phản kháng, cũng đã không còn tư thái kiêu ngạo như lúc trước, ngược lại có loại cảm giác chán chường không cần đời.

Ở trong ấn tượng của Karen, thần thái của con mèo này, luôn luôn biểu đạt rất phong phú.

"Ô ô..."

Ở nơi hẻo lánh cửa phòng khách, con chó vàng nằm dán cầm xuống sàn gạch, lộ ra biểu cảm hâm mộ.

Ngài Hoven vẫn còn chưa xuất viện, nó vẫn như cũ ở tại nhà Inmerais, nhưng người lớn và trẻ con trong nhà hình như cũng không quá nhiệt tình với thú cưng, cũng không đến mức chán ghét, nhưng cũng lười đi vuốt ve nó.

Cũng chỉ có Karen, mỗi ngày sẽ dành ra một ít thời gian dẫn nó đi dạo xung quanh.

Karen hướng cậu vàng vẫy vẫy tay, cậu vàng lập tức đứng lên, chạy đến vui vẻ le đầu lưỡi ra, chủ động để đầu dưới lòng bàn tay của Karen.

Mèo nằm trên đầu gối, chó dựa vào cạnh bên, cốc hồng trà khói lửng lờ trên mặt bàn, vị trí, lại là tòa biệt thự lớn của nhà mình.

Karen đột nhiên cảm giác được, thời gian thế này trôi qua cũng không tệ.

Mình mặc dù không có năng lực đi thay đổi những sự vật khách quan trong hiện thực, nhưng hiện thực cũng rất nhân từ, ít nhất cũng cho phép mình có thể lựa chọn một cái tư thế ngủ thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận