Số 13 Phố Mink
Chương 3: Gầm giường (3)
Chỉ một người phụ nữ thôi mà gã đã sợ như thế rồi, chờ người đàn ông quay về, có thể gã sẽ không còn chút cam đảm nào nữa.
Cô ta ngủ rồi,
Vậy…
Mình,
Rời đi thôi?
Jeff bắt đầu nhích người, gã vốn đang nằm nghiêng vào mép giường, lúc này, gã thận trọng lật người thành nằm ngửa, sau đó bắt đầu từ từ di chuyển cơ thể, ưỡn nửa người lên, từ từ chui ra khỏi gầm giường. Cảm giác nhúc nhích này khiến Jeff cảm thấy mình giống như một… con giòi khổng lồ.
Tay trái của gã chống lên mặt sàn, còn tay phải của gã thì bám vào mép giường, các bộ phận khắp toàn thân bắt đầu âm thầm dùng sức, chui dần từ gầm giường ra.
Chui ra trước,
Là đầu của Jeff.
Lúc nãy, sở dĩ gã phải lật mặt về đằng trước là để khi chui ra khỏi gầm giường, Jeff muốn chắc chắn rằng động tĩnh trên giường luôn nằm trong tầm mắt của gã.
Còn nếu nằm sấp chui ra và đột nhiên ở phía sau, người phụ nữ trên giường hét rống lên,
Ôi trời,
Nếu vậy thì Jeff cảm thấy mình sẽ sợ đến phát điên!
Chậm rãi nhích ra phía ngoài,
Gã nhìn thấy mép giường,
Gã thấy người phụ nữ đang buông thõng một bàn tay xuống dưới giường.
Lại chậm rãi nhích ra phía ngoài,
Gã thấy tóc của người phụ nữ.
Cô ta hẳn đã ngủ, cô ta ngủ rất say, chắc chắn là như thế.
Chỉ là tư thế ngủ không được tốt lắm, chồng của cô ta hiện tại không ở nhà, đáng ra cô ta phải nằm giữa giường chứ!
Tiếp tục thận trọng nhích ra phía ngoài,
Cả người Jeff bỗng nhiên dừng lại;
Bởi vì gã thấy độ dài tóc của người phụ nữ không đồng đều, sự chênh lệch này chứng tỏ người phụ nữ không phải là đang nằm ngửa… mà là cô ta đang nằm sấp ở mép giường, còn đầu của cô ta thì ngẩng lên.
Ai sẽ ngẩng đầu để…… ngủ?
Thế nên, hiện tại cô ta chắc hẳn đang mở to mắt, đang… nhìn về sàn nhà phía dưới.
Nếu mình tiếp tục nhích ra phía ngoài,
Khả năng cao sẽ đối diện với tầm mắt của cô ta!
Trong giây lát, Jeff chỉ cảm thấy da đầu tê dại, gã rất muốn bất chấp hoặc không làm, còn nếu đã làm thì phải làm đến cùng, phải nhích người ra hẳn khỏi gầm giường. Nhưng mà… nhưng mà gã lại không có đủ dũng khí.
Cuối cùng,
Gã chỉ có thể chán chường, một lần nữa từ từ nhích người trở lại phía trong gầm giường.
Đợi đến khi đầu của gã một lần nữa bị gầm giường che đi,
Trái tim đang bị treo lên cao của gã, rốt cuộc mới về đúng vị trí.
Gầm chiếc giường này cho gã vô hạn cảm giác an toàn, như là đã về tới nhà.
Đúng lúc này,
Bên ngoài truyền đến tiếng động cơ của xe ô tô, ngay sau đó, ô tô tắt máy.
Tiếp đến là tiếng mở cửa ở tầng một, rồi đến tiếng cười của đứa bé.
Người đàn ông và đứa bé đã quay về.
Nhưng Jeff không cảm thấy xong đời… Mà gã thậm chí cảm thấy chính mình đã được… giải thoát.
Gã thậm chí mong chờ chính mình bị phát giác, sau đó gã sẽ lao ra;
Hoặc là, bị người đàn ông bắt lại đánh cho một trận; hoặc là, bị cảnh sát đến tóm đi.
Nhưng dù thế nào, cho dù phải vào phòng giam của đồn cảnh sát cũng tốt hơn bây giờ vô số lần.
Tiếng bước chân dồn dập bước lên cầu thang,
Cửa phòng ngủ bị mở ra.
Khuôn mặt Jeff vừa lúc hướng về phía cửa phòng ngủ.
Đầu tiên, gã nhìn thấy đôi giày thể thao của đứa bé. Khi gã mới năm, sáu tuổi, gã cũng từng mơ ước có được loại giày thể thao này, giá cả xa xỉ, diện ra ngoài sẽ làm cả người trông tự tin lên rất nhiều.
Ngay sau đó,
Gã nhìn thấy đôi giày da của đàn ông, rất bóng loáng, không phải vì đã dùng xi giày đánh bóng, mà là vì là giày mới.
“Buổi biểu diễn ngày hôm nay khá hay.”
“Nhưng mà con xem đến nỗi sắp ngủ rồi bố à.”
“Ha ha, chờ con lớn lên tí nữa là có thể xem hiểu. Thế này đi, tuần sau bố mẹ đưa con đi chơi vườn bách thú có được không?”
“Thật ư!”
“Đương nhiên.”
“Mẹ ơi, mẹ nghe thấy gì chưa, bố nói tuần sau sẽ đưa chúng ta đi vườn bách thú.”
“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi. Được rồi, George, đi rửa mặt nhanh lên, con nên đi ngủ rồi. Anh yêu, anh nên đưa con anh đi rửa mặt, em đi trải ga giường cho George.”
Một đôi giày cao gót màu đỏ từ bên ngoài bước vào.
Jeff chỉ cảm thấy, bầu không khí trong gia đình này rất ấm áp, nếu trước kia chính mình cũng có một gia đình ấm áp như vậy thì thật tốt biết bao.
“Được rồi, đi rửa mặt, anh chỉnh đài phát thanh một chút đã, giờ này nên bật tin tức chứng khoán lên."
Người đàn ông dường như loay hoay một lát với chiếc ăng ten của đài phát thanh, tiếng rè đã sớm hòa vào màn đêm bỗng trở nên to lên, ngay sau đó lại biến mất:
“…Đây là một câu chuyện tuyệt vời vào ban đêm, phải không? Mỗi người, dù ở nơi nào, đều có bạn đời của mình làm bạn, đều sẽ không cô đơn.
Vâng, cảm ơn bạn đã lắng nghe chương trình câu chuyện của La Giai trên đài phát thanh đêm nay, tiếp sau đây, đài phát thanh sẽ phát sóng tin tức chứng khoán, tôi tin chắc là bạn sẽ phát tài…"
Đài phát thanh,
Bắt đầu phát sóng nhạc nhẹ vào thời gian giải lao giữa hai tiết mục.
Phát tài… Ha ha, phát tài.
Jeff chỉ cảm thấy vô cùng nực cười, nếu không phải tin lời của bạn bè, bán phòng ở mà bố để lại để mua cổ phiếu được dự kiến giá sẽ tăng vọt, chính mình sao có thể thành ra nông nỗi này?
Lúc này,
Vốn dĩ một nhà ba người đứng ở cửa tầng một, người bố dắt người con đi phòng tắm, còn người phụ nữ thì lên tầng ba trải ga giường cho con trai.
Đây là cơ hội của mình, hiện tại chui ra khỏi gầm giường, chạy ra cầu thang, mở cửa, lao ra đi, chính mình sẽ an toàn và tự do!
Jeff ra quyết tâm,
Lúc hai tay chống lên sàn nhà chuẩn bị dùng sức,
Đột nhiên,
Cả người gã,
Bỗng nhiên đờ ra.
Trong đầu gã bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh,
Đó chính là lúc nãy, người phụ nữ đi vào phòng từ bên ngoài, cùng chồng và con trở về nhà. Vậy người phụ nữ vẫn luôn nằm ở trên giường kia,
Cô ta,
Là ai?
Cô ta không phải đang nằm ở trên giường sao,
Gia đình ba người vừa về nhà ban nãy, sao lại không nhìn thấy cô ta?
“Xuỵt.”
Phía sau đầu truyền đến hơi thở khẽ khàng, mang theo lạnh lẽo, lướt qua gáy mình.
Jeff có chút kinh ngạc, chậm rãi xoay đầu lại,
Cũng ở dưới gầm giường,
Phía ngay sát sau lưng mình,
Gã trước tiên nhìn thấy một đôi chân, nhìn xuống dưới nữa thì thấy một khuôn mặt;
Không,
Gã chỉ nhìn thấy một đôi chân, cùng với khuôn mặt ở giữa đôi chân kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận