Số 13 Phố Mink

Chương 9: Ngồi dậy (3)

Karen ngẩng đầu, một tay bịt mũi, tay còn lại nắm lấy tay Lunt dẫn bước ra ngoài, khi đi qua cửa quay, anh cảm thấy có một người đang đứng trước mặt mình.

Dáng người đó tuy không cao lớn sừng sững nhưng đứng ở đó lại cho người ta cảm giác vô cùng “vững vàng”, như thể việc gì ông ấy cũng có thể xử lý dễ dàng.

Lúc này tâm trạng bồn chồn bất an của Karen cũng bỗng chốc dịu đi rất nhiều.

“Ông ạ.” Lunt gọi.

“Ông ạ.” Karen cũng gọi.

Trong ký ức của anh, ông ngoại Dis. Inmerais là một người rất nghiêm khắc, nhưng ông vẫn có một mặt dịu dàng với người "cháu cả" là anh.

"Ừ."

Dis gật đầu và bước xuống, không nói hay tỏ ý kiến gì về cái mũi của Karen.

Lunt có vẻ hơi sợ ông nội, cậu vội nắm tay anh trai đi lên tầng hai tìm chị gái.

Đèn ở tầng hầm hơi lờ mờ.

Khi Dis bước xuống, ông tình cờ nhìn thấy con mèo đen "Pall" đang bước từng bước tao nhã đi đến.

Dis dừng lại,

Con mèo đen cũng dừng lại.

“Hôm nay cô rảnh lắm nhỉ?” Dis mở miệng nói.

"Meo……"

Con mèo đen Pall vẫy đuôi, nghiêng đầu, như thể nó không hiểu những gì Dis nói.

Dis xua tay, tỏ vẻ không muốn nói chuyện với một con mèo nữa rồi đi thẳng đến phòng làm việc của cô con dâu Mary.

Mary đang ngồi châm một điếu thuốc, trước đó bà ấy có hơi kinh hồn bạt vía vì tình trạng của cháu mình nhưng thím không ngờ bố chồng lại đến đây nhanh như vậy, bà ấy sợ đến mức dập tắt ngay điếu thuốc vừa châm;

Khói vốn nên được phun ra từ lỗ mũi chỉ vừa tràn ra một chút, đã được hút ngược lại và nuốt xuống.

"Khụ khụ ... khụ khụ..."

Mary ho ra nước mắt.

Dis không quan tâm lắm đến cô con dâu này, mà để mắt đến Jeff trước, ông đưa tay ra, mở mí mắt của Jeff, rồi lại đặt lòng bàn tay lên lồng ngực của Jeff;

Sau đó, mắt Dis hơi sững lại.

Ngay sau đó,

Ông lùi lại một bước, dường như đang đánh giá môi trường trong phòng làm việc này, rồi lại hít hít mũi.

Mary ngay lập tức nói:

"Lần sau con sẽ không bao giờ hút thuốc trong phòng làm việc nữa, không bao giờ nữa ..."

Mary thực sự rất sợ người bố chồng này, không chỉ vì chuyện vợ chồng họ giờ đang "nương nhờ ở đậu", đơn thuần là vì bố chồng bà ấy là một người ... khiến người khác bất giác thấy sợ hãi, mặc dù ông cụ còn là một vị linh mục hiền từ ở nhà thờ phố Mink.

Dis phất phất tay, hỏi:

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

"Con ... Karen đột nhiên ngất đi. Con đã đánh gãy mũi thằng bé để đánh thức nó. Con ..."

"Karen đã ngất đi à?"

"Dạ… đúng vậy."

"Sau đó Pall đã đi vào phải không?"

“Pall?” Mary sững sờ một lúc mới nhận ra đây là tên con mèo đen trong nhà, bà ấy chưa bao giờ hiểu tại sao bố chồng mình lại đặt cho con mèo một cái tên khó nghe khó gọi như vậy.

"Hình như ... Con ..." Mary cố gắng nhớ lại "Karen tự tỉnh lại, Pall, Pall không có đi vào."

Mary không để ý đến sự hiện diện của con mèo đen bên ngoài phòng làm việc trước đó, nhưng bà ấy chắc chắn rằng con mèo đen không xuất hiện trước mặt mình, ít nhất, nó đã không đi vào.

“Không à?” Dis có vẻ trầm ngâm, “Karen tự tỉnh dậy sao?”

"Vâng thưa cha."

"Anh ta đã chết ở đâu?"

"Đây là đơn phúc lợi, thưa cha, đêm qua hắn đáng lẽ phải chết cóng ở bên đường."

"Đơn phúc lợi? Gọi chồng con về đi."

"Mason, anh ấy đã đi viện điều dưỡng ở vịnh Hoa Thủy rồi ạ ..."

"Gọi về."

"Vâng, con biết rồi, thưa cha."

Dù đã sống trong ngôi nhà này một thời gian dài nhưng Mary vẫn cảm thấy áp lực khi đối mặt với bố chồng, rất nhiều cô con dâu ở các nhà khác gọi thẳng tên bố chồng, nhưng bà ấy sẽ không bao giờ dám.

Tên gọi "cha" đã có chút hàm ý tông giáo đối với thím ấy ở đây.

Cô con dâu có hơi hốt hoảng rời khỏi phòng làm việc,

Dis đưa tay ra đóng cửa lại.

Sau đó ông cụ bước đến cạnh chiếc xe cáng và ngồi xuống chiếc ghế mà Mary đã ngồi trước đó, nhìn Jeff đang nằm trước mặt.

Căn phòng làm việc trở nên yên tĩnh, chỉ có bóng đèn thỉnh thoảng thay đổi độ sáng đôi chút do điện áp.

Dis vươn tay về phía trước,

Nắm chặt người phía trước.

Từ chân của ông,

Những bóng đen bắt đầu tràn ra ngoài, giống như những dây leo mọc ra điên cuồng, ngay lập tức lan khắp nền gạch men và các bức tường xung quanh, bắt đầu “bọc lấy” mọi thứ ở trong đây;

Lúc này,

Dis mở miệng nói:

"Hãy nói cho tôi biết anh đã chết như thế nào."

Một cảnh tượng vô cùng hoang đường, ông đang đặt câu hỏi cho một người đã chết.

Nhưng sau đó, một cảnh phi lý hơn đã xuất hiện:

Jeff, người đã chết trên cáng, lại đang từ từ ngồi dậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận