Số 13 Phố Mink
Chương 2: Gầm giường (2)
Hai gót chân dẫm lên nhau để tháo giày, giày cao gót gần như rơi xuống ngay trước mặt Jeff, khoảng cách gần đến nỗi Jeff có thể ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ giày.
Ngay sau đó, chiếc giường hơi lắc lư.
Người phụ nữ hẳn đã nằm xuống giường.
Còn thở ra một hơi dài thoải mái.
Rõ ràng,
Sau một ngày đi làm về, tách khỏi sinh hoạt với gia đình và chồng con, cô ta cuối cùng đã có được những giây phút thư thái, cho dù là vì lý do sức khỏe nhưng hiển nhiên là đang rất dễ chịu.
Dưới gầm giường, Jeff bắt đầu suy nghĩ xem mình nên làm gì.
Hiện tại gã có chút hối hận, đáng ra gã nên che mặt trước, nếu sớm biết chỉ có một mình người phụ nữ quay về nhà, gã hoàn toàn có thể che mặt đe dọa cô ta, không cho cô ta cử động rồi tự mình rời đi.
Người phụ nữ chỉ có một mình, chắc chắn sẽ không dám hành động lỗ mãng, hơn nữa gã còn chưa kịp trộm đồ, cô ta... có khi sẽ chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, thậm chí sẽ không báo cảnh sát!
Nhưng, nghĩ thầm cũng chỉ là nghĩ thầm mà thôi.
Ngay cả khi đã chắc chắn hiện tại chỉ có một người phụ nữ nằm trên giường, Jeff cũng không có đủ can đảm để chui ra đe dọa cô ta.
Jeff cố gắng há miệng to nhất có thể, bắt đầu yên lặng hít vào một hơi thật sâu để giảm bớt cảm xúc căng thẳng.
Chờ người phụ nữ ngủ say, chờ người phụ nữ ngủ say.
Chờ sau khi cô ta ngủ, nhân lúc chồng và con cô ta cũng chưa về, chính hắn có thể lặng lẽ chui từ gầm giường ra, an toàn rời khỏi mà không ai hay biết.
Người phụ nữ nằm trên giường ngâm nga hát, cuốn sách trên tay phát ra tiếng lật trang.
Mẹ kiếp, sao cô ta vẫn còn chưa ngủ?
Jeff không biết người phụ nữ phía trên đã đọc sách bao lâu, vì lúc này gã ở dưới gầm giường đã mất đi khái niệm về thời gian.
Cuối cùng,
“Bang.”
Jeff nghe thấy tiếng cuốn sách bị gập lại.
Người phụ nữ bước xuống giường.
Đi chân trần.
Cô ta bước về phía cửa phòng ngủ, vừa đi vừa ngáp.
Chuẩn bị đi tắm rửa chăng?
Trong lòng Jeff vui mừng khôn xiết.
Nhân lúc cô ta đi tắm, chính mình có thể rời đi!
Nhưng mà.
Khiến Jeff thất vọng chính là, “Cạch" một tiếng, người phụ nữ đã quay trở lại, cùng với đó là tiếng nhiễu sóng phát ra từ chiếc đài phát thanh.
“Kẽo kẹt...”
Người phụ nữ lại lên giường nằm, cầm lấy cuốn sách.
Đài phát thanh bắt đầu phát nhạc nhẹ, người phụ nữ ngâm nga theo.
Chết tiệt, chẳng lẽ cô ta định đợi chồng và con về thì mới ngủ sao!
Một bài hát đã phát xong.
Đài phát thanh vang lên giọng của một người đàn ông:
“Sau thời gian nghỉ giải lao ngắn ngủi, chào mừng các bạn quay lại với câu chuyện của La Giai, chúng ta sẽ tiếp tục câu chuyện vừa kể. Bà chủ Catherine của chúng ta đang nằm trên giường, vừa đọc sách, vừa nghe nhạc, cô ấy rất tận hưởng thời gian nhàn rỗi ngắn ngủi vào buổi đêm này;
Thật ra, cô ấy vẫn luôn hâm mộ các bà nội trợ gia đình khác, bởi vì đối với một người phụ nữ, vừa phải ra ngoài làm việc, vừa phải chăm lo việc nhà và con cái thật sự rất mệt mỏi.”
“Ai dà...”
Jeff nghe thấy người phụ nữ trên giường thở dài một tiếng, cô ta dường như cũng có trải nghiệm tương tự.
Nhưng mà,
Ngay lúc này,
Đài phát thanh nói,
Lại khiến Jeff nổi da gà!
“Nhưng điều mà Catherine không biết, đó là khi cô ấy nằm trên giường tận hưởng sự nhàn rỗi hiếm hoi này, thì thực tế, dưới gầm giường của cô ấy lúc này có một người đang nằm...”
Jeff nín lặng, còn người phụ nữ thì cũng không nói gì.
Ở trên giường, tiếng thở dài và tiếng lật sách đột ngột dừng lại.
Đồng thời dừng lại còn có âm thanh của đài phát thanh, có vẻ là tín hiệu không tốt hoặc là chiếc đài phát thanh kiểu cũ này xảy ra trục trặc, tiếng nhiễu sóng lại một lần nữa xuất hiện.
Lúc này, trái tim của Jeff đã gần như vọt lên tận cổ họng, gã chỉ cảm thấy bầu không khí quá mức yên tĩnh lúc này khiến gã thấy khó thở.
“Ha hả... Ha hả...”
Trên giường,
Người phụ nữ phát ra tiếng cười như để giúp cho bản thân bớt xấu hổ, đương nhiên, mục đích chính vẫn là để xua đi nỗi sợ hãi do “tự mình dọa mình".
Nếu không phải vì hoàn cảnh không cho phép, Jeff thực sự rất muốn phối hợp cùng cười một tiếng:
Này, bà chủ, đừng có nghe tên khốn trên đài phát thanh kia nói nhảm, sao có thể có người ở dưới gầm giường của bà được!
Nhưng mà,
Đúng lúc này,
Jeff thấy một bàn chân từ từ thò xuống.
Người phụ nữ dịch người về phía mép giường.
Jeff nhìn bàn chân này, đôi tay của gã cũng dần dần nắm chặt.
Gã nhìn thấy, ngón chân của người phụ nữ cũng đang căng chặt.
Người phụ nữ có vẻ rất muốn xuống để nhìn gầm giường một cái, mà Jeff biết rõ chỉ cần cô ta xuống giường xem xét, sẽ nhìn thấy gì...
Nhưng,
Chân của người phụ nữ vừa chạm đến sàn nhà, nó lại chậm rãi rụt về.
Phù...
Trong lòng Jeff thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trong lúc không để ý, đầu gã đã đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng gã còn phải nhẫn nhịn mỗi lần thở gấp, gã hận cực tình cảnh này, hận cực cảnh ngộ đang gặp phải, gã thậm chí càng hận chính mình đã lên kế hoạch ăn trộm.
Có lẽ,
Đã năm phút trôi qua?
Jeff không chắc có phải là năm phút hay không, gã không có đồng hồ, ở dưới gầm giường cũng không đếm thời gian.
Bỗng nhiên,
Jeff thấy một sợi tóc từ trên giường xõa xuống.
Ở dưới gầm giường, Jeff gần như đã tưởng tượng ra được hình ảnh này, người phụ nữ trên giường đang chuẩn bị từ từ thò đầu xuống dưới gầm giường.
Tóc,
Càng ngày càng dài, cũng càng ngày càng nhiều,
Phần tóc phía trước gần như đã chạm đến mặt sàn.
Jeff chỉ biết ngây ngốc nhìn chằm chằm một màn này, gã không biết lát nữa phải đối mặt với tình cảnh này như thế nào.
Quỳ xuống van xin, van xin người phụ nữ tha cho mình để mình rời đi?
Hay là dùng giọng điệu ngang ngược nhất để đe dọa người phụ nữ này yên lặng, rồi chính mình rời đi?
Có vẻ... Cách thứ nhất càng phù hợp với mình.
Tóc đã chạm đến sàn nhà;
Ngay sau đó, cái trán của người phụ nữ từ từ xuất hiện trong tầm nhìn của Jeff.
Lại thò xuống nữa, thò xuống thêm một chút,
Chỉ cần thêm một chút nữa,
Là Jeff có thể nhìn thấy đôi mắt của người phụ nữ,
Nhưng như vậy cũng có nghĩa là người phụ nữ sẽ nhìn thấy gã ở dưới gầm giường.
Jeff nín thở, cảm giác lo lắng và căng thẳng tới tột độ lúc này đã khiến gã quên mất việc hít thở, chỉ biết nhìn chằm chằm vào cái trán đang không ngừng dịch xuống của người phụ nữ.
Sau đó,
Người phụ nữ dừng lại động tác.
Dường như người phụ nữ cũng rất sợ hãi, rất sợ nếu như dưới gầm giường thật sự có người thì phải làm thế nào.
Mặc dù cô ta biết rằng nhìn một cái là cách tốt nhất để cởi bỏ hoài nghi và sợ hãi, nhưng cô ta lại không dám nhìn...
Phần tóc đã xõa xuống sàn nhà của người phụ nữ bắt đầu rụt trở về,
Cái trán của người phụ nữ cũng biến mất khỏi tầm nhìn của Jeff.
Người phụ nữ nằm trở lại giường một lần nữa.
Người phụ nữ bắt đầu há mồm thở hổn hển.
Cuối cùng Jeff cũng nhận ra dường như chính mình đã nín thở quá lâu, gã há miệng, bắt đầu yên lặng há mồm vội vã hấp thu không khí.
Đầu óc gã đã hơi choáng váng, nước mắt bắt đầu trào ra từ khóe mắt, gã muốn khóc. Ngay bây giờ gã chỉ muốn được quay trở lại trên phố, dù phải chịu đựng gió lạnh, nhưng gã có thể ngồi thoải mái ở bên vườn hoa hút thuốc lá rồi khạc đờm, gã nhất định phải khạc một tiếng to, khạc một cách lố bịch và thiếu đạo đức nhất!
Không biết thời gian trôi qua bao lâu,
Trên giường không hề có động tĩnh.
Cô ta,
Ngủ rồi chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận