Số 13 Phố Mink

Chương 12: Nguy cơ thân phận (3)

Mặt Ron có hơi chút hồng, tiếp tục nói:

"Cô ấy nói cô ấy thích xem phim, cũng thích ăn bắp rang, đến lúc đó xem phim lúc có thể tự tay đút cho tôi ăn, cho nên. Cho nên tôi không muốn nghĩ lúc dùng tay đút tôi ăn bắp rang, vừa mới chạm vào chỗ kia của thi thể.

Thiếu gia ngài có biết không, người yêu trong lúc xem phim đút nhau ăn bắp rang là một việc rất lãng mạn đó, dưới ánh đèn lờ mờ, lúc cô ấy đưa bắp rang đến trước miệng cậu, cậu còn có thể dùng đầu lưỡi liếm ngón tay của cô ấy đó.

A, trời ạ, đây quả thật là quá tuyệt vời!"

"Cậu đi mà nằm mơ à."

Tiếng nói của Paul truyền đến, cậu ta đã chuyển ngài Mosan xuống tầng hầm, sau đó quay lên lấy gang tay cao su cùng với bột giặt.

"Paul, tôi biết mà, cậu đang ganh tỵ với tôi thôi!"

"Ganh tỵ với cậu sao? Thôi đi, Ron, trên đời này ngoại trừ phu nhân Hughes của trại hỏa táng Hughes sẽ thích cậu ra, đoán chắc cũng không còn phụ nữ nào xem trọng cậu đâu."

"Cậu nói bậy!"

Ron tức giận chỉ ngón tay vào Paul.

"Phu nhân Hughes?" Karen có chút hiếu kỳ mà hỏi thăm.

Nghe vậy, bà chủ của trại hỏa táng, chắc là một phụ nữ giàu có, tại sao Ron lại kích động khi nghe thấy?

"Ha ha." Paul trước hết nở nụ cười, lập tức giải thích nói, "Thiếu gia Karen chắc hẳn là không biết, trước khi hỏa thiêu thi thể, cần thêm xăng vào để giúp cháy dễ hơn, mà người gầy, thường thường cần càng thêm nhiều xăng, nếu không thì không đốt cháy nổi xương cốt bên trong. Nhưng nếu là người mập, chỉ cần dầu trên người là đủ cháy rồi.

Cho nên nói, phu nhân của trại hỏa táng Hughes thích kiểu người như Ron nhất đấy, bởi vì đốt cậu ta thì tiết kiệm dầu."

"Thì ra là thế này."

"Thật ghê tởm đấy, Paul, dám bôi bác tôi như vậy trước mặt thiếu gia Karen!"

"Đi thôi đi thôi, đi xuống làm việc trước đi, nếu không thì một hồi nửa phu nhân Mary lại muốn nổi giận đấy."

Ron và Paul hai người vừa đấu võ mồm vừa xách theo dụng cụ đi xuống dưới hầm.

Trong đại sảnh, thím Mary đốt một điếu thuốc, tâm trạng của thím cũng không tệ như vậy.

Bởi vì Paul có nói cho thím một tin tức tốt, đó là cụ già Mosan này, còn có con cái, chậm một chút sẽ đến.

Nếu không phải là làm phúc lợi, thì sẽ có chút béo bở, cho dù là dùng gói dịch vụ thấp nhất thì cũng có lợi nhuận rồi.

Mà "Tiền lương" của thím Mary, cũng phải dựa vào Công trạng "ở trong nhà" để tính, lợi nhuận sau khi trừ đi chi phí và nhân công, đều sẽ coi như tiền trợ cấp phát cho người trong nhà.

Sổ sách, đang được bác Winnie trông coi.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao người trong nhà đều sợ hãi ông nội nhưng lại không có ai nói xấu ông sau lưng, ông ấy là một người cực kỳ nghiêm túc, nhưng tuyệt đối không phải là lão già keo kiệt ham tiền.

Karen thì quay trở lại lầu hai, giúp em họ Minna lau chùi đồ dùng trong nhà.

Lúc sắp lau xong, nghe được tiếng Ron và Paul đi lên từ dưới tầng hầm, bọn họ đã dọn dẹp xong di thể, tiếp xuống phải do thím Mary ra tay.

Bởi vì người nhà của người ta có thể buổi chiều sẽ đến để tổ chức buổi lễ viếng, ở thời điểm này trước hết cần phải chỉnh trang cho cụ già dễ nhìn một chút.

Nhưng mà, trong nhà tựa như có khách tới, Karen nghe được tiếng thím Mary gọi ở dưới lầu:

"Karen, con xuống đây tiếp đón ngài Hoven một chút."

Karen trước tiên buông xuống khăn lau, trong đầu nhớ lại một chút về "ngài Hoven" :

Đây là một cái lão già, giáo viên đại học ngành triết học đã về hưu, có tiền nghỉ hưu cũng khá ổn, cuộc sống ổn định, là bạn tốt của ông nội, thường xuyên đến tìm ông nội uống trà tán gẫu.

Mặt khác, ông ta còn khá thích xem bói, từng tặng qua cho Karen một bộ bài poker thiết kế rất tinh xảo, không phải bài Tarot. Là loại bài dùng để đánh kia.

Karen trước đi vào phòng bếp ở lầu hai, rót một chén trà, sau đó lấy thêm một ít điểm tâm đơn giản, bưng đi xuống phòng khách lầu một.

Ngài Hoven rất cao, dáng người lại rất thon gầy.

Người thon gầy, các bộ phận trên gương mặt thường thường sẽ càng lập thể, cảm xúc được biểu đạt ra sẽ càng thêm trực quan.

Lúc Karen nhìn thấy ông ta, phát hiện ánh mắt của ngài Hoven, trực tiếp khóa chặt mà nhìn mình.

Ngay tiếp theo đó con chó lông vàng nằm cạnh bên người của ngài Hoven, tựa như cũng cảm giác được tâm trạng thay đổi của chủ, chậm rãi đứng người lên, nhưng nó nhưng lại có chút mơ hồ, không biết có vấn đề gì.

Cho đến khi nó thấy được Pall đang bò trên cầu thang, bản năng liền cảm thấy hứng thú, muốn đứng dậy đi quá.

Nhưng mà Pall chỉ đảo hai mắt mèo liếc qua, con chó lông vàng liền ỉu xìu đi, lại nằm trở lại.

"Rất xin lỗi, ngài Hoven, ông nội của ta đã ra ngoài, nhưng ta nghĩ ông hẳn là sẽ rất sớm trở về, chú cũng đã đi tìm ông.”

Karen đem trà đặt xuống bàn, nói một câu mang tính hình thức.

Ai ngờ, đúng lúc này, ngài Hoven bỗng nhiên đưa tay, nắm lấy cổ tay của Karen, cả khuôn mặt trong nháy mắt đưa đến gần, tiếng hít thở vào lúc này cũng trở nên vô cùng gấp rút.

Ông ta dùng một loại giọng điệu kiềm chế nhưng lại không kìm được sự kích động,

Hỏi:

"Cậu không phải là Karen. Cậu. Đến cùng là ai?"

Trong chốc lát, một luồng cảm giác nguy cơ chạy thẳng lên đầu của Karen, loại nguy cơ này đến từ việc đối phương vậy mà vừa gặp mặt liền trực tiếp nói toạc thân phận của mình, để cho Karen đã chuẩn bị tâm lý trong nửa tháng nay ngay lập tức cảm thấy luống cuống tay chân.

Karen vô ý thức lui về sau hai bước, muốn kéo dài khoảng cách cùng với ngài Hoven.

May mắn thế nào, cơ thể ngài Hoven nắm lấy Karen cổ tay bỗng mất thăng bằng, ngoài ý muốn lảo đảo một cái, ông ta dùng tay đi chống vào mặt bàn, lại rất không may lại chống hụt, cả người ngã về phía trước, trán đập thẳng vào mặt bàn.

"Ầm!"

Âm thanh trầm đục truyền ra,

Ngay sau đó, ngài Hoven ngã quỵ về đằng sau, sau gáy không ngờ lại đập thêm một cái xuống dưới sàn gạch men.

"Ba!"

Karen vô cùng kinh ngạc mà nhìn một màn trước mắt,

Lão già này vừa mới chỉ ra "Vấn đề thân phận" của bản thân mình, mà bây giờ trước mắt đã thở ra nhiều hơn hít vào rồi.

Với lại, trên mảnh gạch men dưới đầu ông ta, có lượng lớn máu tươi chảy ra.

Lúc này, Minna còn đang bận rộn trên lầu hai tựa như cũng nghe được âm thanh, đứng tại nơi đầu cầu thang hô:

"Anh, dưới lầu xảy ra chuyện gì rồi?"

Karen liếm môi một cái,

Chậm rãi đứng thẳng người, trả lời:

"Ngài Hoven bỗng trúng gió ngã sấp xuống rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận