Số 13 Phố Mink

Chương 38: Dị ma (4)

Rốt cục,

"Tìm được rồi, ngài Hoven đang ở phòng bệnh 301, giường số 2."

"Tạ ơn."

"Cần tôi dẫn ngài đi không?"

"Không cần, tạ ơn."

Karen đi đến thang lầu, đi vào lầu ba, cửa phòng 301 ngay tại cầu thang, đi lên liền đến.

Đẩy ra cửa phòng bệnh, bên trong có hai cái giường bệnh, trên một cái giường nằm là ngài Hoven, một cái giường khác trên là một người phụ nữ trung niên mặc quần áo y ta đang ngủ say, phát ra tiếng khò khè nhỏ, ngay cả khi Karen đẩy cửa tiến đến bà ta đều không phát giác.

Y tá đang lười biếng,

Karen tiến lên chuẩn bị đánh thức bà ta,

Mà lúc này,

Truyền đến tiếng của ngài Hoven:

"Bà ta làm ba ca, quá mệt mỏi rồi, để bà ấy ngủ thêm một chút nữa đi."

Karen xoay người, nhìn xem ngài Hoven đang nằm tại trên giường bệnh, đầu của ông ta được băng bó, trước lúc Karen đến, ông ấy chắc là đang xem báo, tình trạng bình phục có vẻ khá tốt.

"Biết được ngài đã tỉnh lại, cho nên tôi lập tức đến thăm ngài."

Karen tay không mà đến thăm bệnh, ngồi xuống bên cạnh giường.

Khóe miệng của ngài Hoven lộ ra một nụ cười lạnh, nói: "Ta không ngã chết, cậu rất thất vọng sao?"

Karen lắc đầu, thẳng thắn nói: "Nếu như tôi muốn, ngài chắc hẳn không thể còn sống mà đến được bệnh viện."

Ngài Hoven khẽ nhíu mày, nghi ngờ nói: "Thế nào, bây giờ thậm chí còn không cần diễn kịch nữa à?"

"Cần diễn cái gì? Tôi chính là Karen, chỉ có điều sau cơn bệnh kia, đã để cho cả con người tôi thay đổi lớn thôi, thiếu chút nữa chết vì bệnh, tính cách con người thay đổi một chút, cũng rất bình thường, không phải sao?"

"Ta rất hiếu kì, Dis vì cái gì sẽ còn để cậu tiếp tục còn sống."

"Tôi là cháu trai của ông nội, ngài nói lời này rất vô nghĩa."

"Mi không biết, bản thân của mình cuối cùng là cái thứ gì sao?"

"Tôi đã nói rồi, tôi chính là Karen."

Ngài Hoven giương cổ lên, lộ ra dây chuyền Thánh giá đeo bên trong:

"Lấy nó xuống."

"Được."

Karen đưa tay, lấy xuống dây chuyền Thánh giá trên cổ của ngài Hoven.

Ngài Hoven nhìn chằm chằm Karen,

Nói:

"Ta hiện tại đến nói cho cậu biết cậu cuối cùng là cái thứ gì."

"Không hổ danh là giáo sư ngành triết học, thật ra tôi cũng rất tình nguyện cùng ngài nghiên cứu thảo luận triết học."

"Nắm chặt nó!"

"Cái gì?"

"Dùng tay của cậu, nắm chặt lấy Thánh giá!"

Karen nhìn xem dây chuyền Thánh giá lấy từ cổ của ngài Hoven xuống ở trong lòng bàn tay mình, không nhúc nhích.

"Thế nào, không dám sao?"

"Không phải."

"Vậy nắm chặt nó đi, chỉ cần cậu cầm lấy nó, cậu liền có thể rõ ràng, bản thân mình rốt cuộc là cái thứ gì."

"Ngài Hoven, xem bói xem như trò giải trí là được rồi, quá mê muội cũng không phải việc tốt, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt trong hiện thực đấy."

"Nếu như cậu là vật kia, lúc chủ động nắm chặt lấy nó, linh hồn của cậu, cũng sẽ chôn vùi theo."

"Ngài đang kể chuyện cổ tích sao?"

"Ừ, vậy cậu hãy nắm lấy đi, phối hợp với ta kể tiếp câu chuyện này."

Karen do dự.

"Cậu đang do dự cái gì? Mau nắm lấy đi, làm sao nào, chẳng lẽ cậu đang lừa dối chính bản thân mình sao? Ha ha ha, ta không biết vì cái gì Dis sẽ còn tiếp tục để cậu còn sống, có lẽ, ông ta cũng già, già đến..."

Con mắt của ngài Hoven bỗng nhiên trừng lớn,

Bởi vì ông ta đang trơ mắt trông thấy Karen ngồi trước mặt mình, dùng tay trái bóp cái Thánh Giá kia trong tay.

Một giây,

Ba giây,

Mười giây;

Nửa phút;

Sau khi nắm chặt Thánh Giá, Karen liền không nhúc nhích.

Hai tay của ngài Hoven cố chống lấy thành giường, khó khăn muốn bò lên, nhưng tại lúc này, thân thể của Karen bỗng nhiên ép về phía trước, bên trong miệng phát ra một tiếng: "Hoắc!"

"Ôi..."

Ngài Hoven bị dọa đến mất đi thăng bằng, ngã xuống lại đến trên giường, nhưng ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm Karen, không dám tin.

Karen cầm dây chuyền Thánh giá vứt xuống bên cạnh ngài Hoven, giang hai cánh tay, lượn quanh phòng bệnh một vòng,

Nói:

"Không phải ông nói linh hồn sẽ bị chôn vùi sao, ngài nhìn xem, tôi tại sao chẳng có chuyện gì?"

"Không có khả năng, việc này không có khả năng!" Ngài Hoven bắt đầu không ngừng nói một mình.

"Ngài hãy nghỉ ngơi thật tốt, sau một thời gian tôi sẽ lại đến thăm ngài, hi vọng rằng ngài đến lúc đó, chỗ này có thể được chữa trị bình thường lại một chút." Nói, Karen chỉ chỉ trán của mình, "Gặp lại sau, ngài Hoven."

Nói xong, Karen liền đi ra khỏi phòng bệnh.

"Linh hồn của nó vậy mà không có bị Thánh khí thanh tẩy chôn vùi,

Chẳng lẽ, là do ta sai rồi sao?

Nó thật không phải là dị ma?"

Lúc đi xuống cầu thang, cô y tá ở quầy phục vụ hướng Karen lộ ra nụ cười ngọt ngào, Karen cũng mỉm cười về phía cô.

Đi ra khỏi khu phòng bệnh,

Đi xuống bậc thang,

Karen không đi trực tiếp đến bãi đỗ xe tìm Paul,

Mà là đi vào chỗ một cái góc trong vườn hoa của bệnh viện,

Ngồi xổm xuống,

Tay phải che miệng của mình,

Cánh tay trái vung vẩy như điên cuồng,

"Thảo... Đau chết mất!"

Sau một hồi liên tục vung vẩy,

Karen rốt cục cũng ngừng lại,

Đem tay trái đặt ở trước mặt mình, từ từ mở ra bàn tay.

Ở giữa lòng bàn tây, xuất hiện thình lình một vết bỏng hình Thập tự, nhưng vết bỏng đã khô, cho nên cũng không có máu tươi tràn ra.

Nhìn xem cái vết sẹo bỏng này,

Karen rơi vào trầm tư,

Thật lâu,

Phát ra một tiếng tự hỏi đối với chính mình:

"Cho nên... Ta đến cuối cùng xem như là cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận