Số 13 Phố Mink
Chương 17: Tiếng khóc dưới tầng hầm (3)
Karen lật qua lật lại mỗi trang sách, bên trong là từng tờ tiền trị giá một trăm rupee. Đây là tiền để dành của ‘Karen trước’, tiền tiêu vặt của anh ta vậy mà còn rất nhiều, Karen đem toàn bộ tiền lấy ra, đếm hết là 6000 rupee.
Giai đoạn này, công nhân bình thường một tháng tiền lương chỉ khoảng hai ngàn rupee, nhà máy có phúc lợi tốt hơn thì công nhân có thể nhận 2500 Rupee tiền lương; hai trợ thủ trong nhà là Paul và Ron thì có mức lương là 3000 Rupee, Paul hôm nay được tăng lương, thành 4000, dù sao là việc vận chuyển người chết, tiền lương luôn cao hơn bình thường chút.
Cho nên, 6000 Rupee này, là xấp xỉ ba tháng tiền lương của một công nhân bình thường.
Mà trên thực tế, công nhân bình thường còn cần chi tiêu cho sinh hoạt gia đình, nửa năm để dành được như vậy cũng là rất nhiều. Lúc mới tỉnh, từ trong trí nhớ, Karen biết được ‘Karen trước’ có tính toán muốn rời nhà trốn đi, anh ta luôn không thích cái nhà này. Nhưng mà, dù 6000 Rupee này thật sự là số tiền lớn, nhưng mang số tiền này đi ra ngoài, anh lại có thể làm được gì?
“Karen ơi Karen, tại sao anh lại muốn bỏ học chớ? Ít nhiều gì anh cũng để lại cho tôi cái bằng tốt nghiệp phổ thông chớ.”
Nhưng mà nghĩ lại, anh ta cũng chừa lại cho anh một mớ tiền thật, chớ không phải một mớ tiền giả. Thế nên, hình như anh cũng không có quá nhiều lý do oán giận ‘Karen trước’.
Mà hiện tại, anh lại kế thừa hai cái lựa chọn này:
Một, rời nhà trốn đi?
Hai là tiếp tục ở lại trong nhà?
Trong đầu Karen không ngừng xuất hiện hai cái lựa chọn này, nhưng nhớ lại mấy chuyện ban ngày, Karen không khỏi có chút hoài nghi, rời nhà trốn đi, sẽ là cách tốt nhất sao?
Đây không phải là chuyện đơn giản như việc một đứa con nít giận dỗi đem theo ít tiền, trốn ở trạm xe lửa. Mà chuyện này có chút thần bí, cái thần bí này lại có chút vượt qua nhận biết về thế giới quan của bản thân, là thần bí ngay tại trong nhà mình!
Gâu... gâu...
Trong sân dưới lầu truyền đến hai tiếng chó sủa.
Trước đó hình như cũng có, nhưng Karen cũng không chú ý. Anh đem tiền bỏ lại trong sách rồi đóng sách lại, rồi đem sách để vào ngăn kéo, Karen đứng lên, đẩy cửa phòng ra, vừa vặn trông thấy Pall đang nằm sấp trên bệ cửa sổ hành lang.
Con mèo đen này nằm trong nhà, nhìn con chó lông vàng đang bị buộc trong sân một cách cao ngạo giống như đang khoe khoang, nhìn đi, tôi được ở trong phòng mà cậu lại phải ở bên ngoài.
Karen nhìn lướt qua con chó lông vàng đang lẻ loi trơ trọi trong sân, nhiệt độ ban đêm rất thấp, anh cảm thấy con chó này có lẽ sẽ không bị chết cóng, nhưng một con thú cưng có thói quen làm bạn bên cạnh chủ nhân từ lâu sẽ không chịu đựng nổi sự cô độc.
Thím Mary bọn họ chắc là không có để ý tới con chó này, hoặc là lười mang nó vào phòng lúc trời tối, cho nên để mặc nó ngoài sân, buổi sáng sẽ không cần mang nó ra ngoài.
Karen từ lầu ba đi xuống phòng khách ở lầu một, mở cửa phòng khách ra, chú chó lập tức cộp cộp đi qua, không ngừng dùng mặt cọ quần ngủ của Karen.
Anh cúi người, đưa tay vỗ vỗ đầu chó của nó, rồi dự định mang chú chó này đi phòng bếp ở lầu hai tìm chút thức ăn.
Nhưng mới vừa đi tới đầu cầu thang, Karen liền nghe được từ phía dưới truyền lên một tiếng khóc thút thít, nghẹn ngào của một người đàn ông xa lạ. Nửa đêm yên tĩnh, thanh âm này truyền đến vô cùng rõ ràng.
Karen lui về sau hai bước, nhìn thoáng qua đường dốc dẫn đến tầng hầm, bước thử hai bước thăm dò, thanh âm trở nên rõ ràng hơn, đến mức có thể tưởng tượng ra hình ảnh một ông lão đang ngồi trong góc ủy khuất khóc thút thít.
Nhưng Karen vẫn lập tức lui về phía sau đi ra ngoài, cũng không đi vào.
Chỉ có trong phim kinh dị, diễn viên quần chúng sống không đến ba phút lúc này mới vì lòng hiếu kỳ mà một mình đi xuống tầng hầm.
Karen không có la lên, cũng không có kêu ai, mà là lên lầu, đi tới phòng bếp. Anh rót một chén sữa bò, đem chén đựng sữa bò đặt ở trong một cái tô rồi từ từ rót nước nóng vào tô; rồi lấy thêm hai miếng bánh mì, tự anh cắn một miếng rồi tiện tay đem một miếng khác đến trước mặt chú chó lông vàng kia.
Chú chó cúi đầu, ngửi ngửi bánh mì, lại ghét bỏ đẩy ra, không ăn. Xem ra là đã được cho ăn rồi. Karen nhặt miếng bánh mì trên đất ném vào thùng rác, sau đó bưng sữa bò đi lên lầu ba. Lúc đến cửa phòng của mình, Karen do dự một chút, không có đẩy cửa ra đi vào, mà là quay đầu, đi tới cửa phòng ngủ của ông nội.
Đưa tay, gõ cửa;
Cốc cốc... Cốc cốc...
Bên trong không có phản ứng. Lúc Karen đang chuẩn bị tiếp tục gõ cửa, thì thấy cánh cửa bên cạnh phòng của ông nội được mở ra, ông nội mặc một bộ đồ ngủ màu đen đang đứng ở cửa thư phòng.
“Có chuyện gì?”
“Con mang cho nội một chén sữa bò nóng.”
Karen đem chén sữa bò nóng đưa cho Dis, Dis đưa tay ra lấy, uống một ngụm ngay trước mặt Karen.
“Ngủ ngon, ông nội.”
“Ngủ ngon.”
Dis đóng cửa thư phòng lại. Karen chú ý thấy, ánh sáng trong thư phòng có chút le lói, là ông nội không có bật đèn, mà là ... đốt nến.
Đứng ở cửa thư phòng cỡ chừng ba phút, Karen quay người đi, không phải trở về phòng của mình, mà là trực tiếp đi xuống cầu thang, một lần nữa từ lầu ba đi xuống lầu một. Khi anh một lần nữa đứng tại đầu đường dốc đi xuống tầng hầm, tiếng khóc kia, lại một lần nữa truyền đến.
Ha ha ha...
Karen kìm lòng không được cười ra tiếng, sau đó đan xen mười ngón tay, nhón nhón mũi chân, làm mấy động tác khởi động.
"Được rồi, bây giờ tôi đến xem ông đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận