Số 13 Phố Mink

Chương 15: Tiếng khóc dưới tầng hầm (1)

Tay của ông nội khoác lên vai của Karen, thân thể của Karen cũng theo đó mà run lên.
“Như vậy thì về nhà đi.”

“Dạ, được.”

Karen rõ ràng biết được mình mới vừa gặp phải việc gì, anh không cho rằng dưới tình huống này mà mình sẽ không sao, đó chính là sống chết trong gang tấc.

Đưa tay,

Đẩy cửa sân ra,

Karen mở rộng bước chân, bước về phía trước một bước, sau đó, từ đầu gối trở xuống trong nháy mắt như mềm xuống, cả người lảo đảo về phía trước. May mà một tay cái tay khác của anh luôn nắm chắc lấy sợi dây thừng dẫn chó của con chó lông vàng kia, khiến con chó lông vàng cũng bị ngã về phía trước, cuối cùng, anh ngã trên thân của nó.

Ử......

Con chó lông vàng phát ra một tiếng rên rỉ, Karen lập tức chống tay xuống đất đứng dậy, nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua chỗ ông nội đang đứng.

Ông nội đang nhìn anh, không có lộ ra vẻ gì khác thường. Karen một lần nữa dắt con chó lông vàng da dày thịt béo tiếp tục đi về phía ngôi nhà.

Trong phòng khách, thím Mary đang ngồi bàn công việc cùng mấy người trung niên, có nam có nữ, chắc là việc mấy người con của ông lão trong trại an dưỡng đến lo hậu sự.

Thím Mary kêu Karen một tiếng, Karen không có trả lời, lúc lên cầu thang, vứt đi sợi dây thừng dẫn chó. Anh đi thẳng đến lầu ba, đẩy ra cửa phòng của mình, đi vào, xong khóa trái cửa lại, sau đó dựa lưng vào cửa, cả người chậm rãi trượt xuống, ngồi liệt trên mặt đất.

Hơ...... Hơ...... Hơ......

Karen bắt đầu ức chế không được mở lớn miệng thở dốc. Nước mắt, nước mũi, mồ hôi lạnh bắt đầu không kiềm chế được mà chảy dài. Hai tay của anh nắm thật chặt thành nắm. Đem thanh âm kiềm chế đến cực thấp, bên trong miệng lại không ngừng toát ra các từ thô tục.

Giờ phút này, chỉ có không cần suy nghĩ, lại nói mấy từ thô tục theo bản năng này mới có thể giúp anh giải tỏa một chút.

Nhưng, không bao lâu sau, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Minna:

“Anh ơi, cơm trưa để trong phòng bếp, em hâm nóng cho anh ăn một chút nhé?”

Karen hít sâu một hơi, dùng bàn tay lau đi nước mắt, lại dùng mu bàn tay lau đi nước mũi, nói:

“Không cần, anh không đói bụng.”

“Ok, anh.”

Minna rời đi. Karen ngửa đầu, dựa vào cửa, ngài Hoven biết anh là ai, mà ông nội vừa nãy ở cửa ra vào, rõ ràng là...... Là muốn giết anh!

Ông ấy thật sự muốn giết anh!

Anh vẫn cho rằng vấn đề không cần lo lắng nhất là thân phận, nhưng lúc này, đã mang đến cho anh nguy hiểm rõ ràng, không, là đã đem anh áp giải đến đài hành hình.

Lúc này, tiếng của em họ Lunt từ ngoài cửa vang lên:

“Anh, ông nội kêu anh xuống ăn trưa cùng ông.”

Karen cắn răng, giơ hai nắm đấm.

“Đáng chết, đáng chết, đáng chết!”

Anh bây giờ, sợ nhất là đối mặt với ông nội, là Dis!

Nhưng, càng đáng chết hơn chính là, Karen phát hiện, anh còn không dám từ chối.

Ánh mắt trống rỗng trong nháy mắt, sau đó,

“Ha......”

Karen bỗng nhiên cười ra tiếng, anh dùng hai tay che lấy mặt mình, kiềm chế không nổi cảm giác muốn cười, bả vai cũng đi theo đó run lên. Anh biết rõ tâm lý của mình hiện tại đang biến hóa, từ đầu cực đoan này đi tới đầu cực đoan khác.

Tên gọi tắt: Bình mẻ không sợ rớt.

Tinh thần con người sau khi chịu kích thích quá mạnh, rất dễ sinh ra cộng hưởng, ví dụ như người vốn dĩ cần kiệm công tác lo cho gia đình sẽ điên cuồng tiêu sài, mua sắm, người luôn giữ mình trong sạch người bỗng nhiên tham nhũng, ăn hối lộ,...

Sau khi cảm xúc ổn định, có lẽ bọn họ sẽ hối hận.

Nhưng cái này cũng không hề ảnh hưởng bọn họ đắm chìm ở đoạn thời gian phóng túng đó.

Người, dù sao cũng là có máu có thịt có linh hồn tồn tại, cho dù là máy móc, sau khi làm việc quá tải cũng phải kiểm tra sửa chữa cùng bảo dưỡng.

Karen chậm rãi đứng lên, anh nhìn chính mình trong gương. Karen cũng không vì biểu hiện mềm yếu của mình lúc trước mà cảm thấy hối hận hay xấu hổ, một người bình thường bất ngờ đối mặt với chuyện sống chết, có ai thật sự giữ được bình tĩnh?

Nhưng, anh sợ.

Lúc này là ba giờ chiều, đã qua thời gian ăn trưa lâu rồi.

Karen đi đến bên cạnh bàn ăn, ngồi xuống. Dis ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Karen, phát hiện vẻ mặt Karen rất là tự nhiên, tóc anh ướt, được vuốt về phía sau, nhìn rất có tinh thần.

Trước mặt là một đĩa mì sợi sốt cà chua, giữa bàn là một mâm bánh có nhân.

Anh cầm lấy cái nĩa, cuốn mì lên đưa vào trong miệng,

Chua chua ngọt ngọt mềm mềm dính dính...... Ừm, khó ăn.

Karen lại gắp một cái bánh có nhân, cắn một cái, cảm giác ngọt ngấy ở họng thiếu chút nữa đã tiễn anh đi chết. Karen có chút bất đắc dĩ buông cái nĩa xuống, thở dài.

Dis ở bên cạnh, vừa ăn vừa nói:

“Thế nào?”

Karen để ý thấy thím Mary cùng cô Winny đều không có ở lầu hai, rất là ngay thẳng trả lời:

“Không ăn nổi.”

Minna đang bưng nước đến bên cạnh, nghe thấy câu trả lời trực tiếp như vậy cảm thấy có chút không quen, bởi vì tất cả mọi người trong nhà, bao gồm cả cha mẹ của cô, lúc đối mặt với ông nội, luôn luôn mang theo kính sợ.

Ví dụ như bình luận đồ ăn cùng với thái độ tùy hứng, là không được phép.
Bạn cần đăng nhập để bình luận