Số 13 Phố Mink

Chương 29: Chương này cực kỳ đặc sắc (4)

Karen ôm hũ tro cốt 1000 Rupee đưa đến trước mặt lão Darcy.
“Lát nữa cháu sẽ bảo chú đưa tiền cho ông.”

Lão Darcy “Ồ” một cái, xua tay nói: “Không cần đâu.”

“Việc này làm sao được, 1000 Rupee lận đó.”

“Giá chỉ 50, bán sỉ càng rẻ hơn.”

Karen chỉ biết câm nín.

Đệch,

Đen,

Mẹ kiếp quá đen.

Lão Darcy tò mò hỏi, “Trước đây chưa từng làm việc trong gia đình à?”

“Không… không có.”

Trong trí nhớ, quả thật “Karen” trước đó chưa từng làm.

“Không trách được, nhà của cậu bán quan tài và quần áo cũng không khác cái này mấy đâu.”

“Ừ.”

Karen ngượng ngùng cười.

Ha ha, thì ra nhà mình cũng như vậy.

Lão Darcy bắt đầu hốt tro cốt, theo kích thước và hình dạng của xương, lão chọn đặt ở dưới cùng, bên cạnh và sau đó là ở giữa ...

Sắp xếp rõ ràng có trình tự.

Khiến Karen cảm thấy như đang bày đồ ăn lên bàn...

Cuối cùng,

Về cơ bản không còn gì nữa.

Lão Darcy gần như bỏ tất cả vào hũ tro cốt;

Hộp sọ cứng và khó bị thiêu cháy nhất được lão Darcy đặt vị trí cao nhất chính giữa.

Sau đó,

"Bộp" một tiếng,

Lão Darcy đánh úp cái hũ.

"Đưa cho anh ta."

"Vâng, cảm ơn ông."

"Ừ."

Karen xoay người,

Ôm lấy hũ tro cốt.

Rõ khó tin nổi cách đây không lâu cô ấy vẫn là một con người, ừm, trước khi vào lò thiêu cô ấy vẫn là một con người nguyên vẹn.

Bây giờ,

Đang nằm trong hủ trên tay mình.

Karen đi ra ngoài, đến trước mặt người đàn ông. Người đàn ông theo bản năng vươn tay, sau đó có chút sợ hãi, rụt rè.

"Cô ấy.. cô ấy..."

"Tôi đưa vợ của anh đi anh đừng để ý. Bây giờ, tôi trao lại nó cho anh."

Nghe thế,

Sắc mặt của người đàn ông hòa hoãn đi nhiều.

Giọng điệu cũng bình tĩnh lại đôi chút.

"Không... cậu là người tốt."

Cuối cùng người đàn ông vươn tay nhận lấy hũ tro cốt của vợ , ôm vào lòng.

"Linda của tôi... cô ấy đi thật rồi sao?"

Karen trả lời: "Nếu là thân xác thì đi thật rồi."

"Điều đó..." Người đàn ông ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên tia hy vọng.

"Nhưng trong thế giới tinh thần, cô ấy vẫn còn sống, còn sống trong tinh thần của anh.

Nếu anh vẫn nghĩ về cô ấy, cô ấy sẽ vẫn ở đây."

"Đúng vậy, đúng vậy." Người đàn ông không ngừng gật đầu, "Chỉ cần tôi nghĩ cô ấy vẫn ở đó, cô ấy vẫn ở bên cạnh tôi. Không, cô ấy thậm chí còn gần tôi hơn, Linda."

Người đàn ông nở nụ cười, không phải kiểu dữ tợn mà rất ấm áp, ấm áp tựa ánh Mặt Trời.

"Linda tôn thờ giáo Berry. Theo giáo lý, thi thể của cô ấy phải hỏa táng; Cậu biết không, việc đưa cô ấy vào lò hỏa thiêu đối với tôi như một loại tra tấn.

Cảm ơn cậu, Linda đi rồi, bạn bè xung quanh tôi đều khuyên tôi nên chấp nhận việc cô ấy rời đi, chỉ có cậu nói cô ấy vẫn ở đây. Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu."

"Đừng khách khí."

Người đàn ông ôm hũ tro cốt rời đi.

Karen lặng lẽ dựa vào tường lối đi ra, chậm rãi rút một điếu thuốc;

Đúng lúc này, Mason bước đến, hơi tức giận hỏi:

"Cháu học hút thuốc từ khi nào, ai dạy cháu?"

Karen đáp: "Dì Mary".

Karen không nói dối, điếu thuốc đầu tiên anh hút ở kiếp này là của dì Mary đưa cho.

"ừm... được rồi."

Chú Mason lập tức đối hướng đề tài:

"Karen, chú biết cháu tốt bụng, nhưng cháu không được giúp nhiều người. Nếu cháu quen với sự tốt bụng đó, một ngày nào đó cháu sẽ phát hiện ra người cần giúp đỡ nhiều lắm."

"Chú, cháu chỉ..." Karen muốn giải thích nhưng không biết phải giải thích hai từ "Đồng nghiệp" như thế nào, đành gật đầu nói, "Đúng vậy, cháu biết mình không thể giúp nhiều người."

"Không, không phải vấn đề không được giúp, mà là lúc cháu phát hiện nhiều người cần giúp đỡ nhưng chính mình lại bất lực, cháu sẽ cảm thấy rất đau đớn."

Karen chợt sửng sốt, gật đầu nói: "Chú nói rất đúng."

Mason rất vừa lòng với thái độ của Karen, chú nhún vai, nói: "Hơn nữa, nhiều người làm việc tốt lại không nhận được lời hồi đáp tốt."

Vừa dứt lời,

Người đàn ông ôm tro cốt quay trở lại, chạy lon ton đến trước mặt Karen, cúi đầu trước Karen.

Cú cúi đầu khiến Karen bất ngờ không kịp phòng bị, theo bản năng cúi lại anh ta.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, khi nãy tôi quên mất chưa đưa tiền hũ tro cốt."

Người đàn ông móc ra một cái ví kiểu cũ có chút sờn nát,

Đương nhiên, các miêu tả đằng trước đều không có ý nghĩa,

Bởi vì điểm mấu chốt của chiếc ví là.... độ dày của nó.

Rất dày, phải nói chính xác là căng!

Căng đến độ không đóng lại được!

Tờ tiền một trăm Rupee có in hình người đứng đầu của lịch sử Vương quốc Thụy Sĩ, Đại đế Rottland.

Mà lúc này,

Đại đế Rottland bị căng đến mức muốn bắn ra ngoài!

Thì ra không phải anh ta không có tiền để hỏa táng, không phải không có tiền boa, cũng không phải không có tiền mua hũ tro cốt.... Anh ta chỉ không nghĩ đến việc phải bỏ tiền ra để trải nghiệm cuộc sống tiện lợi hơn.

"Tiền hỏa táng tôi đã trả rồi, cho hỏi hũ tro cốt bao nhiêu tiền vậy?" Người đàn ông hỏi, "Thực xin lỗi, suýt chút nữa tôi và Linda đã nắm tay đi mất."

"Năm... khụ... 1000 Rupee."

Karen vốn định nói giá 50.

Nhưng nghĩ đến công dọn tro cốt khá tốt của lão Darcy, 1000 Rupee hẳn là tính thêm tiền dọn tro cốt vào.

Ngược lại anh không muốn dựa vào việc này mà lấy thêm giá.

Dù sao đời trước anh cũng không thiếu tiền tiêu; đời này không cần lo chuyện ăn uống, "Karen" trước cũng để lại cho mình 6000 Rupee tiền riêng.

"Được."

Người đàn ông lấy tất cả tiền trong ví ra, cất ví rỗng đi, lấy một xấp tiền dày đặt vào tay Karen.

Độ dày này,

Sức nặng này,

Chú Mason đứng bên cạnh cũng phải nhìn thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận