Số 13 Phố Mink
Chương 35: Dị ma (1)
"Ừ."
Cảm giác trái tim sắp nhảy ra cổ họng, thì ra không phải là biện pháp tu từ phóng đại, bởi vì ngay lúc này Karen đã được trải nghiệm.
Khi anh nhìn xem bức vẽ thiếu nhi này, khoảnh khắc bất ngờ nhận ra được thân phận của kẻ giết người mà không thể kiềm chế kêu lên một tiếng;
"Hung thủ",
Không biết từ khi nào đã đứng ở cửa ra vào,
Hơn nữa còn đáp lại một tiếng:
"Ừ."
Chỉ một âm thanh nhẹ nhàng, tại bên tai Karen, tựa như sấm sét đánh ngang tai.
Vốn Karen đang ngồi trên đêm lò xo, trong nháy mắt cái lưng thẳng tắp, cả người ngay lập tức đứng lên.
Cùng lúc này,
Khép lại bản bút ký trong tay.
"Cháu vừa nãy, đang kêu ta sao?" Dis hỏi.
"Cháu... Đúng vậy, có việc."
Dis nhẹ gật đầu: "Ông cũng tìm cháu có việc."
"Ha ha, ông nội, cũng thật vừa đúng lúc."
"Đến phòng sách của ta."
"Được rồi, ông nội."
Dis quay người rời đi.
Lúc nghe được tiếng cửa phòng sách được mở ra, Karen lập tức mở ra bản bút ký, xé tờ giấy kia xuống, vò thành một viên giấy.
Ngay sau đó nhìn thoáng qua một chén sữa bò và một chén nước trên bàn sách, cuối cùng vẫn quyết đình nhét viên giấy vào túi, không tính nuốt vào bụng nữa.
Sau khi ra khỏi phòng ngủ, Karen đi vào phòng sách của Dis.
Phòng sách của Dis được bày biện không có gì khác biệt với phòng sách bình thường, cũng không chỗ nào đặc biệt hay xa hoa, ánh sáng từ đèn treo trong phòng sách lóe lên.
Nhưng mà Karen nhớ kỹ, đêm đó trong phòng sách, Dis thắp nến.
Dis ngồi xuống phía sau bàn đọc sách, Karen thì đem cái ghế kéo qua, cũng rất tự nhiên cùng ngồi xuống, hoặc ít nhất, nhìn thoáng qua có vẻ là tự nhiên.
Trước mắt, Karen chỉ có thể gác lại sự việc về bức vẽ kia ở sau ót;
Đầu tiên, anh cũng không có tình cảm gì đối với "Cha mẹ", trên thực tế là trong trí nhớ "Karen", ấn tượng đối với cha mẹ cũng gần như mơ hồ, cho nên, cho nên nguyên nhân cái chết của cha mẹ "Karen" có phải giống như trên bức vẽ miêu tả là do Dis hay không, thật ra đối với anh mà nói, cũng chẳng phải vấn đề căn bản.
Hơn nữa, việc anh cần làm bây giờ, vẫn là bảo toàn mạng sống của mình.
"Cháu nói trước hay là ta nói trước đây?" Dis hỏi.
"Ông nội nói trước đi ạ."
"Chú của cháu đã nói với ta về chuyện ngày hôm nay, nó cũng muốn sắp xếp một chức vị mới cho cháu ở trong công ty.
Cháu bây giờ, trở nên sáng sủa như vậy, chắc hẳn có thể giúp người khác vơi đi nỗi khổ trong lòng rồi?"
Karen trả lời: "Bởi vì chính cháu đã từng rất u uất trong lòng, cho nên mới biết được cách lắng nghe và biết cách khuyên nhủ."
"Cháu có tự nguyện làm những việc này không?"
"Tình nguyện."
"Vì cái gì?"
"Bởi vì cháu cũng là một thành viên của nhà Inmerais, nếu như cháu có năng lực như thế, cháu cũng nguyện ý giúp đỡ trong nhà, không chỉ là trong công ty của gia đình, còn có người trong nhà, cháu... Mọi người trong nhà."
"Giáo đường phố Mink gần đây còn trống một vị trí chấp sự, nếu như cháu muốn giúp đỡ khuyên nhủ những người khác, vị trí này, thật ra càng phù hợp với cháu."
"Cháu không muốn đi làm chấp sự cho giáo đường."
"A, vì sao?"
"Cháu muốn dựa trên góc độ thân phận của mình mà làm việc, chứ không phải... Mượn danh nghĩa của thần."
"Không giống sao?"
"Rất không giống."
"Không giống ở điểm nào?"
"Cháu cảm thấy quan hệ giữa người nhà, là bẩm sinh, mà không phải do thần ban cho, giữa người nhà với nhau, cũng không cần thần để làm môi giới ở giữa."
"Nói tiếp đi."
"Chú Mason rất cần tiền, thím Mary cũng cần tiền, bác gái Winnie sau khi ly hôn, thật ra cũng cần tiền."
"Trong nhà, không thiếu tiền."
"Nhưng trong nhà, còn chưa có đủ tiền."
"Ta kỳ thật không phải quá hi vọng các con của ta, đều nhào vào việc kiếm tiền này, bởi vì tiền, là vĩnh viễn kiếm không đủ, trong cuộc đời, thật ra còn có việc có ý nghĩa hơn."
"Thế nhưng là, đa phần các việc có ý nghĩa, nếu như không đủ tiền, cũng rất khó để thực hiện."
Dis trầm mặc, Karen cũng không lên tiếng nữa.
Thật lâu sau,
Dis phá vỡ trầm mặc: "Cháu rất thích tiền sao?"
"Ông nội, cháu vừa rồi đã nói qua, chú, thím, bác gái, ngay cả bao gồm Minna, Lunt cùng Chris đang lớn, họ đều cần tiền, mọi người trong nhà cần có, thì cháu muốn cố gắng."
Dis đưa tay, cầm lấy chén trà trên bàn.
Karen thì đứng dậy, cầm lên bình thủy ở dưới góc bàn: "Ông nội, cần thay lá trà sao?"
Dis lắc đầu.
Karen đổ nước nóng vào, đặt bình nước xuống, lần nữa ngồi xuống.
"Cháu cho rằng dựa vào cái này, là có thể kiếm được đủ số tiền cần thiết mà cháu cần hay sao? Ta biết, cháu hôm nay kiếm được hai vạn Rupee.
Thật ra ta cũng rất tò mò, vị tiên sinh kia, vì sao chấp nhận đưa ra số tiền thù lao cao như thế?"
"Bởi vì ông ấy biết hàng."
"Vấn đề ngay ở chỗ này, người biết nhìn hàng, vĩnh viễn là một phần nhỏ, biết hàng đồng thời còn có tiền lại đồng ý dùng tiền không keo kiệt, đã ít lại càng ít."
"Cháu sẽ nghĩ đến những biện pháp khác, cháu tin tưởng mình có thể làm được."
"Tốt a." Dis uống một ngụm trà, "Bây giờ, nói về việc của cháu đi."
"Ông à, cháu muốn tiếp tục lại việc học."
"Ồ? Cháu muốn tiếp tục đi học?"
"Đúng vậy, ông nội."
"Cháu vừa nói mình muốn làm việc vì trong nhà, là trong nhà kiếm tiền."
"Cháu cũng không cần mỗi ngày đến trường học, cháu có thể vừa giúp đỡ trong nhà làm việc vừa tự học, nhưng về vấn đề học tịch cháu cần ông giải quyết giúp."
"Cháu còn định thi đại học?"
"Có quyết định này."
"Thi vào đại học nào?"
" Đại học St.Johan thuộc nước Wien, cháu nghe nói, đó là một trường đại học ưu tú trên thế giới."
"Đúng vậy, cái này được công nhận, nhưng cháu cảm thấy, bản thân cháu có thể đến đó học đại học sao?"
"Cháu cảm thấy chỉ cần mình nghiêm túc học tập, không ngừng cố gắng..."
"Không không không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận