Số 13 Phố Mink

Chương 13: Ông ấy muốn giết tôi (1)

Ông Hoven nằm trên mặt đất, Karen đứng trước mắt ông ta.
Nếu lúc này Karen sẵn sàng, anh có thể tiễn ông Hoven trước một đoạn đường.

Bởi vì lời nói và ánh mắt của ông Hoven lúc trước khiến anh rất áp lực.

Lúc sống lại ở cái thế giới này, anh cảm thấy rất thiếu an toàn. Cho tới nay anh vẫn đang sống dưới cái “thân phận” này, một khi mất đi lớp da ấy, không biết cuộc sống của anh sẽ trôi về nơi nào.

Hơn nữa, không chỉ vỏn vẻn vào hai chữ “Cuộc sống” bình thường, còn có nhân tố khác vượt qua sự hiểu biết của Karen.

Nếu như chỉ “Rời nhà trốn đi” Karen sẽ không áp lực lớn như này, e rằng không đơn giản như "đuổi ra khỏi nhà", càng không thể đơn giản như vậy!

Karen cảm thấy hoảng sợ trước cái gọi là Bà Đồng thời Trung cổ.

Bước lên,

Xoay người,

Karen vươn tay ra;

Chỉ cần bóp cổ một chút thôi,

Hoặc là ôm đầu của Hoven, giả vờ như lay tỉnh ông ta dậy rồi lấy gạch đập vào nơi bị thương vừa rồi.

Như vậy,

Cơn lốc xoáy khủng hoảng vô hình bất ngờ xuất hiện có thể nuốt chửng chính mình sẽ tan biến.

Cho nên,

Làm hay không làm?

Suy nghĩ này không có gì kì lạ. Dù một người có cuộc sống bình thường, tính tình hiền lành đến đâu, cũng sẽ từng bỗng nhiên bộc phát ý nghĩ xấu xa.

Nhưng cuối cùng,

Karen vẫn bất động tại chỗ.

Đợi đến khi Minna xuống lầu hét toáng lên, thím Mary từ tầng hầm đi lên, lúc Paul chạy lại ôm lấy ông Hoven,

Karen hồi phục lại tinh thần trong tiếng hét của thím Mary, bước đến hỗ trợ nâng ông Hoven lên xe tang của Inmerais.

Paul khởi động xe, Karen ngồi trong xe cùng với ông Hoven.

Chiếc “Xe tang” này vốn là bản nâng cấp của một chiếc xe bình thường, chiếc ghế phó lái đã bị bỏ đi, để lại không gian trống rất nhiều, dư dả đặt một cái quan tài.

Ông Hoven nằm ở đó, không nhúc nhích,

May mắn thay thời đại này xe cứu thương chưa phổ biến, có xe là có thể đưa người đến bệnh viện gần nhất.

Càng may mắn hơn là… cho dù không được cấp cứu ông ta vẫn có xe để đi về, xe bao trọn gói mà.

Hơn nữa dựa vào mối quan hệ giữa ông ấy và ông nội, anh có thể bị đánh gãy xương ngay trong đám tang, người khổ nhất chỉ có thím Mary mà thôi.

Karen bỗng nhiên bật cười, vươn tay nhẹ nhàng xoa mặt mình.

Đúng lúc này, chú chó lông vàng ngồi trong xe với chủ nhân tiến đến chỗ ông Hoven, liếm tay ông ta.

Sau khi cọ cọ chủ nhân của mình một lúc, nó chậm rãi bước đến trước mặt Karen.

Karen vươn tay ra, chó lông vàng không trốn, mặc cho Karen vuốt ve đầu nó.

Có vẻ nó cảm thấy thoải mái, nó trèo xuống dựa lên chân Karen. Thấy Karen không vuốt ve nữa, nó dụi mũi mình lên tay Karen ý bảo tiếp tục.

“Ồ..”

Karen nhìn ông Hoven đang nằm ở đó, không khỏi thở dài.

Anh dựa lưng vào thành xe,

Cào cào đầu con chó,

“Sao cũng được.”

Xe chạy vào bệnh viện, ông Hoven được đẩy vào phòng cấp cứu.

Paul bận rộn làm các thủ tục của bệnh viện,

Karen dắt theo chó lông vàng ngồi trên ghế dài cạnh bồn hoa.

Khoảng nửa tiếng sau, Paul mỉm cười chạy lon ton đến:

“Cậu Karen, bác sĩ nói ông Hoven vẫn còn hôn mê nhưng đã qua được cơn nguy kịch rồi.”

Karen thở phào, trong lòng có chút nhẹ nhõm, cũng có chút thất vọng.

Ông già này đúng là có mạng lớn, một vũng máu như vậy mà vẫn còn sống sót.

“Giấy tờ đều đang treo trong nhà.” Paul nói thêm.

Nhà Inmerais làm tang lễ, có mối quan hệ rất tốt với các bệnh viện ở gần đấy;

Tốt đến mức nào,

Thậm chí cô Winnie phụ trách sổ sách của gia đình có thể biết được danh sách những người bị bệnh nặng và sắp chết ở các bệnh viện đó.

Nơi nào có tồn tại lợi ích, nơi đó có mắt xích;

Với mối quan hệ này, làm một số thủ tục đương nhiên sẽ nhanh chóng.

“Cần người chăm sóc không?” Karen hỏi.

“Ừm… Có thể gọi y tá.”

“Vậy gọi đi.”

“Được… Chào thiếu gia, tôi đi sắp xếp.”

“Đúng rồi, anh có thuốc lá không?”

“Tôi có… thiếu gia muốn sao?”

“Ừ.”

Paul lấy trong túi ra nửa gói thuốc lá và một chiếc bật lửa đưa Karen.

“Cảm ơn.”

“Không cần khách khí, tôi đi gọi y tá.”

“Ừ, được rồi.”

Karen rút một điếu thuốc ngậm lên miệng. Thời này việc cấm hút thuốc chưa nghiêm ngặt, cho dù đang ở bệnh viện Karen vẫn thấy nhiều người ngậm thuốc trong miệng, các y tá đi ngang qua cũng không mắng lớn.

Châm một điếu, hút một hơi.

Bộ não một lần nữa cảnh báo về sự xâm nhập của "độc tố", cơ thể cũng tạo ra phản ứng từ chối, cảm giác buồn nôn và khó chịu ập đến ngay lập tức.

Nhưng Karen phớt lờ nó.

Kẻ nghiện thuốc dám chống lại sự khó chịu của cơ thể, tiếp tục thói quen xấu gây hại cho cơ thể.

Nhưng chính anh, lại đưa ông Hoven vào bệnh viện thoát khỏi cơn nguy cạnh, ngồi nhìn chính mình từng bước từng bước rơi vào vực sâu vô định.

Anh đang kiểm điểm lại chính mình, nhưng không mạnh mẽ lắm.

Anh hối hận, nhưng cũng không nhiều.

Anh thấy mình rất ngu, ừm, cảm giác này rất mãnh liệt.

“Ha…”

Điếu thuốc trên tay vẫn đang cháy,

Karen ngã người tựa lưng vào ghế.

Đúng lúc này,

Một bóng người xuất hiện trong tầm mắt của anh, Karen sững sờ, cảm thấy điếu thuốc trên tay mình bị lấy đi.

“Ông… ông nội?”

Người xuất hiện trước mặt Karen là Dis.

Khi ra ngoài Dis vẫn mặc bộ quần áo cũ, nhưng Karen chú ý thấy trên quần áo ông có vài vết đen li ti, tay cầm điếu thuốc hình như dính vết gì đó màu đen?

Là bùn sao?

Dis thả điếu thuốc xuống đất, hỏi:

“Học hút từ khi nào?”

“Cháu…” Karen hơi do dự. Thật ra vừa rồi anh có xúc động muốn nói ra “Sự thật” cho “Ông nội “ biết, bởi vì linh cảm trong giấc “Mộng” của anh, xâu chuỗi việc ông Hoven “Chất vấn” mình, anh ngửi thấy được một mùi bất thường.

Phải biết là ông nội và ông Hoven là bạn chí cốt lâu năm.

Không phải anh lo lắng sau khi ông Hoven tỉnh lại sẽ nói cái gì với ông nội, bởi vì ông nội là một giáo viên triết học đã nghỉ hưu yêu thích “Bói toán” và “Huyền học”, mở một nhà tang lễ kiêm chức linh mục. Ông nội mới giống là… không, ông mới chính là người thần bí nhất.

Những gì ông Hoven biết, chẳng lẽ ông nội không biết sao?

Vì vậy, kháng cự có nghiêm khắc, nhận tội có được khoan hồng?

Nhưng khi nhìn thấy ông nội,

Lời nói “Thật lòng” của Karen kẹt một vòng nơi cổ họng, sau đó nuốt trở về.

Anh nói:

“Chú Mason dạy cháu.”

Dis nghe vậy, khẽ cau mày.

“Ông Hoven đang ở bên trong, bác sĩ nói ông ấy đã thoát khỏi cơn nguy kịch.” Karen thông báo.

Dis gật đầu hỏi: “Mary đã nói ông biết rồi, có bị dọa sợ không?”

“Không có… Vâng… Cháu có sợ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận