Số 13 Phố Mink

Chương 41: Ma quỷ nghệ thuật (3)

Chú Mason đứng nghiêm một cái, bên cạnh Ron cùng Paul cũng lập tức đứng vững, Karen chậm nửa nhịp, nhưng cũng đi theo mà ưỡn ngực lên.

Một màn này có chút buồn cười, cảnh sát trưởng Duke có chút không nhịn được mà cười, nhưng ngay lúc đó ý thức được trường hợp lúc này không thể thất lễ, lập tức quay đầu phân phó nhân viên lái xe cảnh sát:

"Mick, cậu mở còi cảnh sát lên, đi phía trước giải tỏa giao thông một chút, tiếp ứng để cho xe cứu thương tiến đến."

"Vâng, cảnh sát trưởng."

Ron cùng Paul ở phía trước đẩy ra đám người, cảnh sát trưởng Duke trước tiên nhìn lướt qua đám người bị thương ở ven đường, hẳn là chạy ra đây sau khi sân khấu đổ sụp xuống, mặc dù có không ít người bị thương, nhưng có thể tự mình chạy ra đây, chắc cũng không có vấn đề quá lớn, bọn họ cũng đang giúp lẫn nhau băng bó đơn giản cầm máu.

"Bên trong còn có người sao?" cảnh sát trưởng Duke hỏi.

"Bên trong còn có người sao?" Chú Mason cũng kéo một người mặc áo nhân viên phòng khiêu vũ để hỏi thăm.

"Có... Có, có."

"Đi, chúng ta đi vào."

Cảnh sát trưởng Duke đi vào trước một bước, lúc lên trên cầu thang, trông thấy vài người bị thương khá nặng được khiêng ra ngoài, trên đùi hoặc bụng bị thủy tinh vỡ đâm vào, không cách nào tự mình di chuyển ra ngoài.

Chú Mason trực tiếp bỏ qua người bị thủy tinh đâm vào trên đùi, ngược lại trước tiên giữ chặt lại phần bụng bị mảnh thủy tinh đâm của một nam thanh niên trên người mặc đồ hip hop:

"Cậu vẫn tốt chứ, có thể kiên trì không?"

Nam thanh niên còn tưởng rằng là bác sĩ tới, lập tức gật đầu nói: "Tôi cảm thấy vấn đề không lớn, còn có thể chịu đựng được."

Lòng nhiệt tình của chú Mason trong nháy mắt cũng tiêu tán, cũng đẩy tay cậu ta ra.

"Bác sĩ?" Nam thanh niên hướng về chú Mason mà la lên.

"Thật có lỗi, tôi muốn đi vào trong tìm người bị thương nặng thương, bọn họ bây giờ cần tôi hơn!"

Nam tử trẻ tuổi nhẹ gật đầu, nói: "Tôi rõ ràng, tôi hiểu."

Cảnh sát trưởng Duke mang theo đám người của Inmerais đi vào bên trong;

Trên đường đi, cảnh sát trưởng Duke chế nhạo Mason nói: "Cứ như vậy vội vã không nhịn nổi mà hi vọng có người chết à?"

Chú Mason đáp lời: "Gần đây đang mùa ế hàng."

"A, mùa ế hàng."

"Các ông mùa ế hàng có thể đi bắt con buôn ma túy với mại dâm không có giấy phép, chúng tôi mùa ế hàng cũng không thể đi giết người a?"

"Tôi nhưng cảnh cáo cậu trước, đợi chút nữa nếu bên trong phát hiện người trọng thương, trước tiên cần phải đưa đến bệnh viện, nếu như xe cứu thương còn không tới, liền dùng xe của cậu đưa, cũng đừng... Người còn chưa ngỏm củ tỏi liền kéo về nhà cậu đi."

"Làm sao có thể."

Đang khi nói chuyện, đám người rốt cục tiến vào bên trong phòng khiêu vũ, bên trong không còn lại bao nhiêu người, đa phần mọi người đều đã ra ngoài, nhưng trước mắt còn có hơn mười người ở bên trong.

Trên mặt đất, tràn đầy mảnh vỡ thủy tinh, khối lớn khối nhỏ đều có.

Vừa đi vào trong không được mấy bước, đã nhìn thấy một người đang ngồi tựa ở bên trên ghế dài.

Đến gần nhìn lên, phát hiện nửa phần đầu bị cắt đứt;

Phía sau cái ghế dài, có một khối kính to diện tích khoảng chừng 3 mét vuông.

Một khối kính to như thế, đập thẳng xuống, gọt đi nửa cái đầu người không khác cắt dưa hấu là bao.

Cảnh tượng phía sau ghế dài, càng khó coi hơn, các loại màu sắc đều có, giống như là mở cái cửa hàng nước tương.

Chú Mason vội vàng tiến lên, lại quay đầu nhìn về phía cảnh sát trưởng Duke, lo lắng hỏi:

"Cảnh sát trưởng ông mau đến nhìn xem, vị này đã chết hẳn hay chưa?"

Cảnh sát trưởng Duke đi lên liền cho Mason một đá,

Nhưng bận tâm đến trên mặt đất khắp nơi đều là mảnh thủy tinh vỡ, một đá này nửa đường vẫn là thu hồi lại, không thật sự đạp tới.

Từ nơi này có thể thấy được, quan hệ giữa chú Mason và cảnh sát trưởng Duke thật sự không tệ.

Ba năm trước đây mẹ của cảnh sát trưởng Duke qua đời, là làm tang lễ tại nhà Inmerais, cuối cùng, thu phí mai táng 1 Rupee.

Sự việc này, "Karen" là không biết, cuối cùng thì thời điểm đó "Karen" vẫn là một thiếu niên tự kỷ, đối với công việc làm ăn trong gia đình cũng không biết gì cả, cũng không sẽ không đi hỏi.

"Ron, bọc đựng xác." Chú Mason phân phó nói.

"Được."

Ron lấy ra bọc đựng xác, bắt đầu mặc lên cho quý ngài xui xẻo này, vừa làm vừa nói thầm:

"Chi phí ở chỗ này cũng không rẻ a, ngài cũng thật sự là không may."

Nơi này ở ngay trước sân khấu pha lê, ngồi ở chỗ này ngẩng đầu hướng lên phía trên có thể có góc độ thưởng thức tốt nhất.

Tốc độ thu thập của Ron cực kỳ nhanh, cũng không có bởi vì thảm trạng cùng cái khác mà lúng túng chân tay, đây chính là sự chuyên nghiệp, đây cũng là lý do Ron cùng Paul có thể cả ngày nghỉ ngơi mà tiền cầm lương còn cao hơn so với công nhân bình thường rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận