Số 13 Phố Mink

Chương 39: Ma quỷ nghệ thuật (1)

"Hoàng thất quý tộc công tước xa hoa tôn quý khẳng khái... Quan tài Hoàng kim ."

"Ưu nhã nội liễm trầm ổn trí tuệ anh minh tỉnh táo... Quan tài Khinh phong."

Trong phòng khách,

Karen đang ngồi trên sofa nhỏ trong nhà lật xem sách về màu của quan tài.

Vừa nãy đọc tên ra, là hai kiểu quan tài quý nhất được ghi trong sách, theo từ ngữ miêu tả, hai bộ nối tiếp nhau, theo thứ tự giá bán là 225 vạn Rupee và 250 vạn Rupee.

Quan tài Khinh phong tại sao lại càng đắt hơn quan tài hoàng kim, có thể, đây chính là giá trị của "Ưu nhã".

Chú Mason nói cho mình, giá niêm yết trên sách giảm đi 5 lần, chính là giá vốn nhập hàng, nhưng dù là như thế, một cái 45 vạn Rupee với một cái 50 vạn Rupee, cũng là một con số khổng lồ.

Karen nhớ không lầm, 50 vạn Rupee đã đủ mua một căn nhà gồm 3 phòng ngủ cùng 1 phòng khách ở một vị trí đẹp nơi nội thành.

Ai, ở trong thế giới của những người có tiền thật sự, đây quả thật là một cái quan tài mua được một căn nhà.

"Cà phê."

"Tạ ơn bác gái."

Bác gái Winnie đem cà phê đặt ở trên bàn trà, ngồi xuống đối diện sofa nhỏ.

"Mấy ngày nay thanh nhàn a?" Winnie bác gái hỏi.

"Ừm." Karen gật nhẹ đầu, Minna bọn chúng đều cần đi học, mình thì không cần, cho nên mấy ngày nay, anh vẫn luôn phụ trách nấu cơm, ngược lại là đổi mới nhận thức của người trong nhà về đồ ăn ngon.

Hôm trước anh còn cố ý làm một bữa "Nước nấu thịt trâu", trình độ ăn cay của người trong nhà cũng rất tốt, nhất là chú Mason ăn rất vui vẻ, kết quả là chú Mason ngày hôm sau lúc đi đứng đều phải kẹp hay chân,

Mắc bệnh trĩ.

Ngoại trừ việc nấu cơm ra, kỳ thật anh cũng không còn chuyện gì khác để làm.

Ông nội mặc dù không có giúp mình khôi phục học tịch, nhưng cho mình lấy được một bộ tài liệu giảng dạy cấp trung học và sách dùng cho học phụ đạo.

Karen ngoại trừ ngẫu nhiên lật xem sách lịch sử, các loại sách khác còn lại đối với anh mà nói, thật sự cũng không có nhiều giá trị.

"Qua một thời gian nữa chắc là sẽ lại bận rộn, trong viện dưỡng lão ở vịnh Flower Water lại có hai vị lão nhân cảm thấy thân thể khó chịu, trong hai bệnh viện gần đây có hợp tác với chúng ta, lần này cũng có mấy người bệnh tình đã nguy kịch;

Ở bên phía giáo đường, cũng có một người đang hấp hối ở nhà.

Đến lúc đó, ta sẽ hỏi ý kiến người thân của họ để đề cử cháu đến tham vấn tâm lý."

"Cảm ơn bác gái."

"Làm việc cho công ty của nhà mình, sao lại nói cái gì cảm ơn, uống cà phê đi, ta thêm đường cho cháu."

"Cảm ơn ạ."

Tay trái Karen có chút nắm chặt,

Cà phê rõ ràng đặt ở bên cạnh tay trái, nhưng anh ta cần dùng tay phải nghiêng người sau đó mới bưng lên cà phê, uống một ngụm.

Lúc này, chuông điện thoại reo lên.

Bác gái Winnie đứng dậy đi nhận điện thoại:

"Alo… Ừ…. Ừ... Biết."

"Ba."

Âm thanh tắt điện thoại có chút trầm năng,

Sau đó càng nặng, đó là tiếng la của bác Winnie:

"Mason, Mason!"

Chú Mason vốn dĩ đang ngồi ở trên lầu uống hồng trà, xem tạp chí kinh tế và tài chính, lập tức bỏ hết xuống vừa mặc áo khoác vừa "Bạch bạch bạch" nhanh chóng đi xuống cầu thang.

Bác gái Winnie nói: "Sân khấu của phòng khiêu vũ Hoàng Quan sụp đổ xuống rồi, thương vong rất lớn."

"A, phòng khiêu vũ Hoàng Quan." Mason lập tức gật đầu.

"Phòng khiêu vũ Hoàng Quan ở đâu?" Đầu bậc thang truyền đến tiếng của thím Mary.

Mason lập tức nghi ngờ nói: "Đúng vậy a, phòng khiêu vũ Hoàng Quan ở đâu?"

"Tôi biết, ngài Mason, tại phố Hill, là một phòng khiêu vũ cũ đã nhiều năm rồi." Ron trả lời.

Trước đó, Ron và Paul thật ra là đang dựa trên ghế trong vườn hoa phơi nắng, lúc bình thường không có công việc, bọn họ thường xuyên nghỉ ngơi cả ngày.

Nhưng sự tình chính là như vậy, cho dù là biết rõ không có công việc, cũng phải giữ lại nhân công để phòng hờ, lúc bình thường tìm người phục vụ thì rất dễ, nhưng tìm người di chuyển thi thể thì lại rất khó;

Cũng không thể nào kêu hàng xóm bên nhà qua phụ một tay được?

Lần trước phu nhân Mark tìm tới vay tiền, thím Mary còn không cho đâu, không chỉ không cho, còn cùng người ta cãi nhau ầm ĩ một trận.

"Ồ, tại phố Hill." Chú Mason quay đầu, nhìn về phía thím Mary đứng tại phía trên đầu bậc thang, "Em yêu, em cũng chuẩn bị một chút, mình tranh thủ trực tiếp chở khách trở về, nếu có khách hàng."

"Được rồi, anh yêu." Mary thẩm thẩm gật đầu.

Karen ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh thấy cảnh này, cảm thấy có chút buồn cười, nếu không biết, còn tưởng rằng nhà mình mở chính là "120", cần khẩn cấp xuất phát.

Nhưng đây chính là "Mạng lưới Thương nghiệp" đi, không vẻn vẹn chỉ có quan hệ với các nơi như bệnh viện, trại an dưỡng, thật ra tại cái nhiều nơi khác, cũng có "Tai mắt", gặp được sự việc như thế này, sẽ có người tới thông báo.

Mua bán, phải làm như thế, phải chủ động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận