Số 13 Phố Mink

Chương 30: Chương này cực kỳ đặc sắc (5)

Karen trước giờ chưa rung động với tiền lúc nào bây giờ cũng nhìn đăm đăm.

Xấp tiền này ít nhất cũng phải 20000 Rupee, có khi còn nhiều hơn!

Karen vô thức nuốt nước miếng, nói: "Anh cho hơi... nhiều."

"Không nhiều đâu, đây là phí cậu tư vấn tâm lý, dịch vụ tâm lý mà cậu cho tôi rất đáng giá này, không, cậu trả Linda lại cho tôi, số tiền này không thể nào đủ với sự giúp đỡ to lớn của cậu!

Do lần này tôi không có thời gian đến ngân hàng rút tiền mặt, biết sớm thế tôi nên rút nhiều hơn..."

"Không không không, nhiêu vậy là đủ, nhiêu vậy là đủ rồi." Karen vội an ủi anh ta.

"Tôi... tôi không mang danh thiếp, tôi là Piaget, Piaget. Adams, danh thiếp của tôi, danh thiếp của tôi.... Cậu có không, tôi hy vọng sau này chung ta có thể cùng nhau liên hệ thảo luận."

"Tôi không..."

"Có, có."

Chú Mason đứng bên cạnh lập tức lấy danh thiếp của mình ra, trên đó in dòng chữ "Nhân viên công ty chăm sóc người chết Inmerais."

Piaget cầm danh thiếp, cười nói: "Sau này tôi sẽ dựa theo địa chỉ trên danh thiếp đến gặp cậu, cảm ơn cậu."

Nói xong,

Piaget lại cúi đầu chào Karen.

Karen cầm xấp tiền giấy cũng lập tức chào lại.

Lập tức,

Piaget "Cầm tay" vợ mình rời đi.

Karen lấy 1000 Rupee chuẩn bị đưa cho lão Darcy.

Tiền còn lại, Karen đưa cho Mason.

Mason mỉm cười đẩy tiền về, nói:

"Cháu giữ lại đi."

"Không cần đưa ạ?" Karen hỏi.

Nhiều tiền là đúng, nhưng so với số mệnh, số mệnh chắc chắn quan trọng hơn.

Nếu như thu thập khoản tiền này:

Ha,

Dis,

Có thấy chưa,

Không những biết làm đồ ăn, tôi còn biết kiếm tiền!

Cho nên xin đừng giết tôi!

"Anh ta nói đó là phí của cháu.... ồ, phí tư vấn, đó là của cháu, cháu nhớ cất cho tốt, hoặc ngày mai chú đến ngân hàng mở cho cháu một cái tài khoản gửi vào đó."

"Cảm ơn chú."

"Không cần cảm ơn, không cần cần cảm ơn." Mason vươn tay vỗ vai Karen, nói: "Cháu vừa trò chuyện với... cái người tên Piaget đó, mấy lời cháu nói với anh ta chú đều nghe thấy. Dù chú không không hiểu, nhưng chú cảm thấy cháu khuyên cậu ta rất tốt.

Sao trước kia chú không biết cháu trò chuyện với người khác được nhỉ?"

"Karen" trước đây là một bệnh nhân tự kỷ, sao có thể đi trò chuyện với người khác?

"Cháu xem ở trong sách, cũng học được chút ít."

"Ồ, như vậy sao. Sau khi về nhà chú và thím sẽ bàn bạc lại chuyện nhà ta có nên mở thêm một mục khác, ví dụ như tư vấn tâm tâm lý hoặc trị liệu tâm lý.

Cháu biết không, bọn họ rất đau khổ khi mất đi người thân, họ cần ai đó giúp đỡ mình."

Ồ,

Karen hiểu ý của Mason.

Thực ra ở kiếp trước của anh, mấy nhà tang lễ cao cấp sẽ có chuyên gia tư vấn tâm lý để giải quyết vấn đề tâm lý người thân của người mất.

"Cháu có thể làm không?" Mason tiếp tục hỏi, "Ý của chú là cháu không cần miễn cưỡng."

"Cháu có thể, không thành vấn đề."

Karen trả lời rất kiên quyết, đó là xuất phát từ tự tin về sự chuyên nghiệp của mình.

“Vậy thì quá tốt. Cháu biết không, mỗi lấy trông thấy người nhà người mất đau khổ, lòng chú cũng đau lắm…” Mason ôm ngực mình.

“Chú thật tốt bụng…”

“Bởi vì chú biết những người mang cảm xúc này sẽ không còn lý trí, không bỏ nhiều tiền so với lúc thường, hơn nữa chú cũng không có nhiều mục để bào bọn họ. Nghĩ đến đây, lòng chú cảm thấy rất đau.”

“...” Karen.

“Muốn đưa lão Darcy 1000 Rupee thật à?” Mason hỏi.

“Thật.” Karen gật đầu.

“Vậy được, để chú đưa cho lão.” Mason cầm 1000 Rupee vào bên trong tìm lão Darcy.

Bên trong bức tường kính,

Lão Darcy dùng móc sắt cắt một đường trên bụng ông Mosan.

Sau đó đẩy ông ấy vào lò thiêu.

Karen thấy Mason bước đến trước mặt lão Darcy, lão Darcy hơi ngạc nhiên rồi sau đó bật cười, quay người cúi đầu về phía Karen đang ở bên ngoài bức tường kính.

Lúc này,

Ron cũng lững thững ra ngoài châm thuốc cho thư giãn.

“Ron.”

“Có chuyện gì vậy cậu Karen?”

Karen cầm 500 Rupee đưa Ron.

“Tiền này…” Ron có chút không hiểu.

“Người đàn ông lúc nãy đưa, anh cũng có phần.”

“Thật sao, cám ơn cậu, cám ơn cậu.”

Ron vui mừng cất tiền vào trong túi. Hắn không có vợ, số tiền kiếm được chỉ đủ dùng duy trì các chi phí hàng tháng. Tháng nào cũng vậy, vừa lãnh lương xong liền phải trả cho nạn đói đã ập xuống hồi tháng trước, 500 Rupee đủ để hắn phóng túng hai đêm trong quán rượu.

Karen mở miệng hỏi:

"Đúng rồi, Ron, chính phủ gọi các cậu đến thu thập thi thể của Jeff phải không?"

Ron hoàn toàn không chút phòng bị, thẳng thắn trả lời: "Không phải, vốn sáng hôm đó chúng tôi sẽ đến viện điều dưỡng nhận ông Mosan, nhưng lúc đi qua đường Mink.... số 125 hay 130 gì đó thì phát Jeff chết cóng bên thùng rác trên đường."

Chúng tôi đành đưa Jeff về trước rồi lại đi đón ông Mosan, đơn phúc lợi là do Mason xin sau."

Quả nhiên!

Karen ngay lập tức nhớ đến những gì chú Mason nói khi anh lái xe qua trước ngôi nhà số 128:

"Nhưng mà hôm trước nhà cô ấy gặp phiền phức, cô ấy đến tìm nhờ chú giúp đỡ, vì vậy chú đã giúp một chút.... Vợ chồng cô ấy đang tìm nhà mới và chuẩn bị chuyển đi...."

Cho nên,

Mối tình đầu của chú ấy nhờ chú giúp,

Xử lý một xác chết!

Chờ một chút,

Karen chợt nhận ra một vấn đề,

Anh đã "nhìn thấy" một số hình ảnh trên thi thể của ông Mosan và Jeff.

Chấp niệm của ông Mosan là không muốn hỏa táng, điều này đã được dì Mary chứng minh là thật, bởi vì tin vào tín ngưỡng tôn giáo nên ông Mosan rất chống lại việc hỏa táng.

Nếu việc anh nhìn thấy từ ông Mosan là thật,

Vậy những gì anh thấy ở Jeff, một người chỉ có đôi chân và khuôn mặt phụ nữ cũng là.... thật ư?

Trong đầu Karen lập tức bật ra cảnh tượng khi đi ngang qua tầng hai ngôi nhà đó, đôi chân và đôi giày cao gót màu đỏ!

Cho nên,

Nhà mối tình đầu của chú,

Hiện có một con ... quái vật đang sinh sống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận