Số 13 Phố Mink

Chương 44: Tâm lý tội phạm (2)

Karen đi xuống sân khấu, đi về hướng khu chỗ ngồi, bố cục của phòng khiêu vũ này bài trí giống như rạp hát, thật ra, trước khi xây dựng nên phòng khiêu vũ này, nơi này vốn là một nhà hát của thành phố La Giai.

Cho nên, sân khấu hướng về phía “Thính Phòng”, cũng chính là khu hàng ghế dài, bước lên trên bậc thang, càng về sau, lên càng cao, hoàn cảnh giống như trong đấu trường.

Karen tiếp tục đi lên trên, lúc đến vị trí trung tâm, anh dừng lại.

Nơi này, có một cái bàn trả nhỏ nhưng rất cao, nhỏ đến mức chỉ có thể để lên trên vài chén rượu, bên cạnh cũng không sắp đặt ghế ngồi gì, muốn thoải mái ngồi xuống, cần dùng mức phí cao hơn để đặt chỗ ở hảng ghế dài phía trước.

Cái chỗ này, là nơi dùng để đặt ly xuống, dùng để khi tán gẫu cùng với bạn bè, đương nhiên, nếu như là nữ, ngược lại là cũng có thể tùy ý đi đến chỗ bàn phía trước để cùng uống rượu.

Khác với chú Mason đã rửa tay gác kiếm, Ron là khách hàng quen thuộc của phòng khiêu vũ này, khu vực chỗ này, cũng là nơi cậu ta hay đến, bởi vì nơi này, không có quy định về mức phí thấp nhất phải bỏ ra.

Một bài hát cũng chỉ dài ba phút, ba phút 5 Rupee, dù là thu nhập của Ron không tệ, nhưng cậu ta dùng tiền cũng rất nhiều, cho nên, cũng không thể tùy ý thỏa thích tìm vũ công để khiêu vũ.

Phần lớn thời gian cậu ta đều chỉ mua một ly bia, không ngừng nhấp môi, nhìn dáo dác xung quanh, ngắm nghía mấy mỹ nữ "Quần áo tả tơi" kia:

Nhất định phải chờ đến khi người xinh đẹp nhất trong lòng xuất hiện, mới có thể đi tới mời cô ấy nhảy một hoặc là hai bản nhạc, sau khi nhảy xong thì thanh toán tiền cho vũ nữ, sau đó lui ra sân khấu, lại quay về chỗ này, tiếp tục nhấp môi ly bia kia, chậm rãi hưởng thức hương vị, rồi lại từ từ tìm kiếm đối tượng khiêu vũ khác.

Đây đều là trong lúc trên đường ngồi xe tới đây, Ron tự mình kể, cậu ta tỏ ra rất kiêu ngạo, bởi vì dùng chi phí thấp nhất, kéo dài niềm vui đến cực hạn.

Karen quay đầu lại, Cảnh sát trưởng Duke cũng đứng ngay phía sau anh.

"Cảnh sát trưởng, xin ngài xoay người lại."

"Được."

Cảnh sát trưởng Duke xoay người, mặt hướng nhìn về sân khấu phía trước.

Tiếng của truyền đến từ đằng sau.

"Mời ngài cảnh sát trưởng hãy phát huy trí tưởng tượng, nơi này không còn là phòng khiêu vụ vừa phát sinh sự việc sân khấu đổ sụp ngoài ý muốn, hiện tại, nơi này vẫn kinh doanh bình thường như cũ.

Ngài nghe xem, ca khúc đã phát, đó là giai điệu vui tươi của Tinh Linh La Giai."

Ca khúc này giai điệu rất vui tươi, thím Mary những lúc trong phòng làm việc, cũng rất thích mở bài hát này nghe.

"Ngài nhìn xem, ánh đèn đã dần dần mờ đi, các vị khác đã lựa chọn xong bạn nhảy cho mình, bước lên trên sân khấu.

Ngài nhìn tiếp, ở giữa sân khấu, có hơn trăm cặp nam nữ, đang cùng nhau ôm ấp khiêu vũ.

Phía ngoài có vài cặp, đang nghiêm túc khiêu vũ, dáng nhảy mặc dù cũng không phải rất hoàn mỹ, nhưng cũng xem như chính quy.

Còn bên trong, khách nam đang nhao nhao dính với vũ nữ, tay, rối rít trượt xuống hướng về vị trí không nên đặt, còn đang vuốt ve không ngừng.

Ngài nghe xem, âm thanh của hóc-môn, đang không ngừng vang vọng giòn giã trên sân khấu;

Ngài nhìn, hết thảy bày trước mắt đây, bản chất tham muốn của con người được tập trung tại đây thể hiện ra, mọi người cùng dựa chung một chỗ, mượn cơ thể lẫn nhau để che giấu, đem lớp ngụy trang xé đi, thậm chí, còn có thể tìm kiếm đến một loại khoái cảm kích thích trước mặt những người khác.

Ngài lại ngẩng đầu lên mà nhìn xem,

Ở trên sân khấu pha lê kia, lại mang một màn cảnh tượng kích thích.

Đạo đức, luân lý, thận trọng, vân vân những thứ này, tất cả đều bị vứt xuống dưới sân khấu, tiền tài và những dục vọng nguyên thủy bắt đầu giương nanh múa vuốt, một bộ mặt xấu hổ của loài người, ở chỗ này, tại nơi hai tầng sân khấu trước mắt ngài này, trở nên công khai."

Cùng với lời tự thuật của Karen,

Trước mắt của cảnh sát trưởng Duke tựa như thật sự xuất hiện một cảnh tượng tương tự, hình ảnh và ánh sáng, bắt đầu trộn lẫn và cùng nhau biến ảo vào lúc này.

"Xin ngài hãy lại hướng ánh mắt, về phía sân khấu, sân khấu trung ương, sẽ chậm chậm hướng xuống, từ từ sẽ đến, cuối cùng, nhìn vào phía dưới sân khấu.

Mời nói cho tôi,

Ngài nhìn thấy cái gì?"

Cảnh sát trưởng Duke trả lời: "Thi thể, một bộ thi thể trên ngực được đặt vào Kinh Thánh của Berry giáo, một bộ thi thể được sắp đặt thành một tư thế trào phúng."

"Như vậy, xin nói cho tôi, đây là tư thế gì?"

"Nằm."

"A, có phải không?"

"Chẳng lẽ không phải sao?"

"Ngài bây giờ đứng ở chỗ này, xin lại cẩn thận nhìn một chút, chắc... Thật sự là nằm sao?"

Ánh mắt của cảnh sát trưởng Duke híp lại, nguyên nhân bởi vì độ cao, làm ông ta cảm nhận được sự thay đổi của thị giác, không khỏi kinh ngạc mà hô lên:

"Không, người đó không phải nằm, mà là đứng đấy; mà những người khiêu vũ trên sân khấu kia, thực ra bọn họ mới là nằm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận