Số 13 Phố Mink
Chương 4: Công ty chăm sóc người chết (1)
Chu Huân vốc nước vỗ vào mặt mình.
Một lúc sau,
Ngẩng khuôn mặt ướt sũng lên, đối diện với gương.
Trước gương hiện ra một khuôn mặt của một thanh niên 15 tuổi.
Đã hai tuần rồi.
Đối với khuôn mặt mới tinh của mình, Chu Huân vẫn cảm thấy không quen. Mỗi lần nhìn vào gương, trong tiềm thức anh sẽ dừng lại chuẩn bị tâm lý.
Đưa tay,
Nắm mặt mình,
Kéo kéo ra ngoài,
Rồi buông ra,
Để lại trên mặt hai vết đỏ.
Nếu có thể dùng tay xé cái da mặt này, thì mọi thứ trước mắt, bốn phía xung quanh, mọi thứ trong nửa tháng này đều hóa thành những mảnh thủy tinh nhỏ, như vừa tỉnh dậy trong một giấc mơ dài, thật tốt biết bao.
Đương nhiên, Chu Huân biết điều đó không có khả năng.
"Bốp!"
Chu Huân tát một cái vào mặt mình.
Cho dù gương mặt này rất giống Leonardo khi còn trẻ,
Nhưng lúc tát Chu Huân vẫn không chút thương tiếc, thậm chí ngược lại còn có chút vui sướng nho nhỏ?
Cái tát này không phải dại khờ đánh thức giấc mơ, mà là để chính anh tỉnh táo thực hiện tiếp giấc mơ này.
Đến đâu thì hay đến đó.
Chu Huân chỉ có thể an ủi mình như thế này.
"Đùng đùng đùng... đùng đùng đùng..."
Cửa phòng tắm bị gõ vang, đồng thời có tiếng Minna cất lên:
"Anh Karen, anh Karen, anh ổn không?"
Minna là em họ của anh, là con gái của chú Mason.
Mà thân thể hiện tại của Chu Huân cũng có một cái tên là Karen.
"Anh không sao." Chu Huân đáp lại.
"Vậy được." Minna ngoài cửa thở phào một hơi, hỏi lại, "Như thế này, lát nữa em sẽ đưa bữa sáng của anh vào trong phòng."
"Không cần, Minna, lát nữa anh sẽ tự xuống ăn."
Minna ngoài cửa có hơi kinh ngạc, nhưng lập tức nói:
"Được rồi, anh."
Chu Huân tiếp tục đắm đuối nhìn mình trong gương, cầm khăn lau mặt, che đi khuôn mặt phiếm hồng của mình.
Anh vốn là một bác sĩ tâm lý có một phòng khám tư nhân ở thành phố Kim Lăng, kiêm chức cảnh sát phân tích tâm lý.
Tại một vụ án bắt cóc con tin, anh đóng vai trò đàm phán với bọn cướp, nhưng trên đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn cướp muốn đẩy bé gái con tin rơi xuống sân thượng, anh bước nhanh lên phía trước túm bé gái về, nhưng chính mình lại ngã xuống, lập tức mất đi ý thức.
Giống như anh mơ thấy một giấc mơ kì lạ thật lâu,
Khi anh từ từ tỉnh lại, mở mắt ra, Chu Huân kinh ngạc phát hiện mình không nằm ở phòng bệnh ICU, xung quanh mình cũng không phải bác sĩ, mà là một đám..."Bạn bè ngoại quốc."
Người nhiều tuổi nhất chính là ông nội anh, Dis. Inmerais.
Chính anh là cháu cả của ông, khi thấy anh tỉnh lại, đáy mắt ông có vui mừng... đồng thời cũng có cảm giác khó diễn tả được.
Một người chú hơn 40 tuổi là Mason, ông ấy rất vui.
Thím Mary, vợ của chú Mason, bà ấy trước nở nụ cười sau mặt lại trở nên ảm đạm, khi sự ảm đạm giảm bớt, bà lại mỉm cười.
Một người phụ nữ lớn tuổi khác là bác Winnie, bác khóc vì vui mừng.
Ngoài ra còn có ba đứa nhỏ khác, con của chú thím đồng thời là em họ của anh, Minna 14 tuổi và Lunt 13 tuổi, người còn lại là con gái của bác Winnie, Chris 13 tuổi.
Mà Chu Huân... Không, là Karen, cha mẹ anh đã mất vài năm trước.
Đây là mối quan hệ của các thành viên trong gia đình này.
Chu Huân thay khăn ấm che mặt mình, lâu sau anh bỏ khăn mặt xuống.
Nửa tháng sau khi tỉnh dậy, hơn phân nửa thời gian anh đều nằm trên giường. Một mặt là vì thân thể này quá yếu, mặt khác cần phải tiêu hóa hết trí nhớ của "Karen".
Chuyện tiêu hóa kí ức thật sự rất kì diệu, không hề khiến ký ức của anh xung đột với kí ức của nguyên chủ. Ký ức của nguyên chủ đối với Chu Huân giống như một tập tin được lưu trữ trong tủ sách hoặc một tập tin máy tính.
Anh vẫn là Chu Huân, nhưng khi cần, có thể suy nghĩ một chút về nó, giống như "Tìm kiếm" bình thường, có thể nhanh chóng đọc được kí ức của "Karen".
Tóm lại,
Nếu như vậy,
Thì phải dũng cảm đối diện với cuộc sống.
Chu Huân đã xây dựng tốt tâm lý của mình, chuẩn bị lấy một tâm thái tích cực đối mặt với cuộc sống thứ hai của mình.
Đẩy cửa nhà vệ sinh ra, một con mèo đen tên là "Pall" trong gia đình đang nằm uể oải bên bệ cửa sổ, phơi mình dưới nắng. Thấy Karen, con mèo tự nhiên quay đầu hướng ra ngoài cửa sổ, cử chỉ của con mèo rất kiêu ngạo.
Chu Huân hơi dừng lại,
Anh hít sâu một hơi,
Lẩm bẩm nói:
"Từ hôm nay trở đi, tôi chính là Karen."
Karen đi xuống lầu, từ tầng ba phòng mình đi xuống tầng hai.
Gia đình Inmerais sống tại số 13, đường Mink, quận Tây, thành phố La Giai, trong một căn biệt thự có một hoa viên lớn.
Nếu như dựa theo hiểu biết của đời trước, dù đường Mink không nằm trong trung tâm thành phố nhưng nó vẫn nằm trong đường vành đai thứ hai.
Thử nghĩ xem, một căn biệt thự ở thành phố tuyến hai không phải vùng ngoại thành...
Đời trước Chu Huân chỉ dám nghĩ một chút, với cũng không với tới.
Cũng may anh may mắn một chút, xuyên đến một gia đình có điều kiện, làm bản thân có thể thoải mái hơn nhiều.
Nếu chính anh lại xuyên thành một cậu bé bán diêm,
A, trời ạ, thật sự quá đau khổ.
Nhà bếp và phòng ăn ở gia đình Inmerais nằm ở tầng hai, tầng hai là nơi làm việc.
Đúng vậy, là một nhà "Công ty", hoặc có thể gọi "Xưởng gia đình”. Căn biệt thự này không chỉ là nơi để gia đình sinh sống mà còn là làm việc.
Gia đình này chuyên dịch vụ "Đám tang", biển hiệu treo là "Công ty Inmerais chăm sóc người chết."
Ông nội là ông chủ, trong sinh hoạt gia đình và chuyện của "công ty" lời ông có giá trị nhất, đồng thời ông còn kiêm chức linh mục tại nhà thờ cuối đường Mink.
Chú Mason ban đầu làm ở sàn chứng khoán, thím Mary là chuyên gia trang điểm khá có tiếng trong giới, chuyên trang điểm cho ngôi sao, thím ấy cũng được mời đóng một vài vai nhỏ trong một vài bộ phim điện ảnh.
Mức sống của bọn đã lên đến trung lưu, cũng đã sớm chuyển ra ngoài sống.
Nhưng chú Mason đầu tư thất bại, bọn họ không chỉ mất đi tiền tiết kiệm mà còn mất đi bất động sản, hình như còn thiếu nợ. Cuối cùng chú Mason dẫn theo vợ và hai đứa con về nhà cha mình để.... báo hiếu.
Ông nội không nói gì về việc này,
Nhưng mà,
Ông lập tức tìm lý do để cho mở tiệm lái xe và trang điểm cho thi thể.
Dùng lời ông nội nói chính là: Gia tộc Inmerais không nuôi kẻ nhàn rỗi.
Hiện tại chú Mason phụ trách lái xe, ừm, lái xe tang trong nhà, cùng hai người khác là Paul và Ron đưa đón khách "VIP".
Thím Mary tiếp tục công việc của mình,
Vẫn là trang điểm cho người, không còn lo những ngôi sao tính tình kém cố ý gây chuyện, cũng không lo nhận được lời khiếu nại nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận