Số 13 Phố Mink

Chương 47: Khói đen (1)

"Thưa ngài đã đến nơi rồi, 45 Rupee."

"Ừm... Hả?"

"45 Rupee."

"Được rồi."

Karen cũng không thể nào lúc nào cũng đem toàn bộ tiền của mình kề bên người, nhưng trong túi quần áo bình thường vẫn là sẽ có mấy trăm Rupee phòng thân.

Đưa tới một tờ bạc mệnh giá 50 Rupee,

Lái xe thu tiền, mỉm cười nói:

"Đa tạ sự hào phóng của ngài."

"Ừm?"

Karen chỉ có thể gật gật đầu, tiếp nhận sự thật rằng "5 Rupee " biến thành tiền bo mà không được thối lại.

Xuống xe,

Xe taxi lái đi.

Tiền phí đi xe này, thật là đắt a.

50 Rupee, đủ để chi tiêu sinh hoạt cả ngày cho một gia đình bốn người, mà lại là sáng trưa tối ba bữa cơm cùng món ăn chất lượng thấp nhất cũng là mức cơ bản;

Từ phòng khiêu vũ Hoàng Quan đi đến phố Mink, cũng không tính là quá xa xôi.

Giờ khắc này, Karen tìm về được cảm giác nhìn chằm chằm vào con số màu đỏ trên bảng đồng hồ báo giá từ từ tăng lên lúc đón xe khi vừa lên đại học.

Xe tang của nhà Inmerais không đỗ ở bên cửa ra vào, chứng minh chú và mọi người vẫn chưa trở về.

"Ai..."

Nhìn trước mắt cái kiến trúc xây dựng được gọi là “nhà” này, trong lòng Karen cảm thấy phức tạp.

"Cục cảnh sát, báo cáo, ngoài ý muốn, không phải dị ma..."

Điểm mấu chốt từ trong lời nói của người phụ nữ mặc váy đen lúc nãy, không ngừng vang lên trong đầu của Karen.

Phòng khiêu vũ vừa xảy ra tai nạn, có hai người tới, có thể nhận được thông báo của cảnh sát, có nghĩa rằng bọn họ mang thân phận nào đó của chính phủ, cuối cùng, lại liên quan đến "Dị ma" .

Thế giới này, nhìn thoáng qua là rất bình thường;

Ít ra, từ bên trong báo chí và sách vở, có thể đưa ra kết luận bình thường.

Nhưng sự thật, cũng không phải như vậy.

Con người đều có bản năng né tránh điều bất lợi, trước lúc xe taxi dừng lại, trong thâm tâm của Karen chỉ một mực muốn rời khỏi cái nhà này, trải qua cuộc sống của một người bình thường, đương nhiên, cuộc sống này cũng cần phải dựa vào sự nỗ lực và cố gắng của bản thân mình để đạt đến mục tiêu "Giàu có" và "Ung dung".

Nhưng bây giờ, anh bỗng nhiên ý thức được, bên dưới lớp vỏ bọc có vẻ bình thường của thế giới này, quả thực tồn tại phần dưới của tảng băng chìm.

Trong nhà của ông nội, vẫn đang cân nhắc cuối cùng có nên giết mình hay không, nhưng cho đến trước mắt, hành động thực tế mà ông nội làm đó là "Nhốt" mình, chỉ cần mình không chủ động trốn đi khỏi " thành phố La Giai", thì sẽ không chạm vào ranh giới cuối cùng.

Mà bên ngoài, lại tựa như là một thế giới “săn giết phù thủy”.

"Cậu sao có thể không phải dị ma! Cậu sao có thể không phải dị ma!"

Tiếng gào thét của ngài Hoven trên giường bệnh, vẫn vang vọng bên tai.

Tay trái, lại nắm chặt lần nữa;

Mặc dù Karen cũng không rõ ràng khái niệm kỹ càng về "Dị ma", nhưng loại thân phận "Tá Thi Hoàn Hồn" này của mình, từ khi vừa mới bắt đầu, đã làm cho anh mất đi lòng tin về chính mình.

Bởi vì anh biết rõ, mình cũng không phải là hàng nguyên đai nguyên kiện.

Cho nên,

Bên ngoài,

Còn đáng để ra ngoài sao?

So sánh trong nhà cùng với những nguy hiểm không lường trước được từ thế giới bên ngoài kia,

Có vẻ như hình ảnh của ông nội, ngay lập tức liền trở nên ... Hòa ái hơn rất nhiều.

Thời điểm tốt nhất để giết mình, đó chính là trong mấy ngày nay khi mình vừa tỉnh lại.

Mà trong mấy ngày nay ông nội cũng không có ra tay giết mình, có vẻ như đang do dự đắn đo, nhưng theo thời gian càng trôi qua, con người là sẽ tự hoà giải cùng chính mình, đồng thời cũng sẽ dần dần sinh ra cảm giác "Thích ứng" và "Quen thuộc";

Cuối cùng thì, Karen cũng không hành động giống như một tên nhóc ngỗ nghịch không hiểu chuyện, mỗi ngày lăn lộn khóc lóc om sòm trong nhà hay là trầm mặt lúc nào cũng nhìn người khác như đang thiếu mình mười nghìn Rupee, mà là hiểu chuyện, nghe lời, ngoan ngoãn.

"Nộ khí" và "Sát ý" của ông nội, chờ đợi theo thời gian dài thì tất nhiên sẽ từ từ giảm xuống, mình sống trong nhà này càng ở lâu thì thật ra càng an toàn hơn.

Vừa lúc này,

Karen trông thấy bóng dáng Dis tiến tới từ phía tây, mặc quần áo của Cha xứ.

Karen cứ đứng vậy nhìn xem ông, nhìn xem ông ấy, nhìn không chuyển mắt.

Mãi cho đến khi trên mặt Dis cũng biểu lộ ra cảm xúc nghi ngờ, dừng chân đứng lại trước mặt Karen.

"Ông nội, ngài trở về."

"Ừm."

Karen đẩy cửa ra, cùng ông nội đi vào trong nhà.

"Thưa cha, ngài trở về."

"Ừm."

Thím Mary lập tức lại nhìn về phía Karen, nói: "Chú của cháu gọi điện thoại về từ bệnh viện, để cho thím lưu ý xem là cháu đã trở về hay chưa, chú ấy nói lúc bấy giờ thì xe tang của mấy nhà khác cũng đã chạy đến, vì phòng ngừa đơn hàng bị giành mất, chú ấy liền chạy đến bệnh viện trước mà không đợi cháu.

Chờ đến khi chú cháu trở về thím sẽ mắng cho một trận, đoạn đường phố đó vừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn có người chết, chắc chắn là rất loạn, sao có thể để cháu lại một mình ở nơi đó."

Ngày bình thường, thím Mary nói năng với Karen chua ngoa nhưng tấm lòng thì mềm như đậu hũ;

Còn lúc trước mặt ông nội, ngay cả miệng đều sẽ biến thành đậu hũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận