Số 13 Phố Mink

Chương 16: Tiếng khóc dưới tầng hầm (2)

Dis cắn một cái bánh có nhân, hỏi:

“Con muốn ăn cái gì?”

Karen lắc đầu, nói: “Cơm trưa ngày mai để cho con nấu đi.”

Dis dùng khăn ăn lau lau khóe miệng, chậm rãi nói:

“Được.”

Nhưng ngay sau đó, Dis lại chỉ vào đồ ăn trước mặt Karen nói: “Không được lãng phí.”

“Dạ.”

Karen lại bắt đầu từ từ ăn.

Dis giơ tay cầm lấy chén nước bên cạnh, uống một ngụm, ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào người Karen.

Mà Karen, rõ ràng là đang cau mày ăn, anh không có làm ra bất kỳ biểu tình che giấu gì, một bên ăn một bên thở dài.

“Đối với đồ ăn, cần thiết tôn trọng.” Dis nhắc nhở.

Karen cũng nhận lấy một chén nước từ tay Minna, uống một ngụm đem miếng bánh có nhân ngọt ngấy trong miệng nuốt xuống, nói:

“Sự thật là, đem nguyên liệu nấu ăn nấu thành đồ không thể ăn, mới là không tôn trọng.”

Dis ra dáng suy nghĩ gật gật đầu, nói:

“Ông thật chờ mong bữa trưa của ngày mai.”

Lúc này, thím Mary từ dưới lầu đi lên, Karen nhìn thấy trên mặt thím có tức giận, có cả phẫn nộ, hai sắc thái đang không ngừng thay đổi, nhưng khi đứng trước mặt ông nội, lập tức được thu hồi.

“Khách khứa về rồi?” Dis hỏi.

“Dạ, bọn họ chọn lưu trình rẻ nhất.” Thím Mary nói.

“Ừ.” Dis không có biểu hiện gì đặc biệt.

Lưu trình rẻ nhất, chính là thuê lầu một nhà Inmerais làm nơi làm lễ, mấy cái trang trí, bày biện, hoạt động dư thừa đều không cần, giống như chỉ cần đặt linh cữu ở chỗ đó, bạn bè thân thích chỉ cần đến xem một chút vào buổi trưa hoặc buổi chiều là được; ngay cả rượu và nước uống, đều không cần chuẩn bị.

“Càng thêm buồn cười là, bọn họ muốn đem ông Mosan hoả táng, đất xây mộ đều không muốn bỏ tiền mua, vì tiết kiệm tiền, mấy anh em bọn họ còn nói ông Mosan là tín đồ của Berry giáo. Nhưng lúc con xử lý di thể của ông Mosan, lại thấy trên lưng ông ấy không có hình xăm thiên sứ.”

Có một số giáo phái, quy định tín đồ sau khi chết phải hỏa táng, để thân thể trở về với cát bụi, đối với họ kết thúc đồng thời cũng là một bắt đầu mới, tuy nhiên, phần lớn giáo phái hay nói đúng hơn là phần lớn con người đều không muốn lựa chọn hỏa táng.

Đương nhiên, điểm quan trọng nhất là, hoả táng so với mua đất hạ táng xây mộ rẻ hơn rất nhiều.

Thím Mary tức giận ở chỗ, mấy đứa con của ông Mosan vì tiết kiệm tiền, cố ý dệt một lý do không ai có thể tin...... À, cũng bỏ hết nhưng phần thu về lợi nhuận trong kế hoạch của bà.

Quan tài, đất xây mộ, cha xứ, mấy chỗ này mới là chỗ có thể thu lời nhiều.

“Ừ.” Ông Dis lên tiếng, bình tĩnh trả lời: “Dựa theo yêu cầu của khách hàng mà làm.”

“Dạ được, cha.”

“Đúng rồi, nếu người nhà của ông Mosan đã không có yêu cầu cơm nước, vậy cũng được, ngày mai cơm trưa để cho Karen đi nấu.”

“Vâng, thưa cha.” Thím Mary vô ý thức nhìn thoáng qua Karen.

“Cha hôm nay có chút mệt, về phòng nghỉ ngơi trước đây, sáng mai còn nhiều việc, các con cũng đi nghỉ sớm đi.”

“Dạ, cha.”

“Dạ, ông nội.”

Dis đứng lên, rời khỏi bàn ăn, về lầu ba.

“Minna, con cùng Lunt giúp mẹ bố trí mấy tấm rèm ở phía dưới nhé, à, gọi thêm Chris đến đấy luôn.”

“Dạ được, mẹ.”

Thím Mary lại nhìn về phía Karen, hỏi:

“Cháu trai đầu bếp của thím, thím cần mua thêm nguyên liệu nấu ăn gì không?”

“Không cần, thím, trong phòng bếp còn có rất nhiều, đủ rồi ạ.”

“Vậy thím sẽ chờ đến bữa trưa ngày mai.”

Thím Mary mang theo Minna đi xuống lầu, tuy nói rõ Paul cùng Ron sẽ tới bố trí chỗ hội trường cúng điếu trước, nhưng đêm nay bà cần đem một chút đồ vật chỉnh sửa trước.

Karen đã ăn xong, bắt đầu thu dọn chén đĩa.

Lúc này, cửa phòng của chú thím ở lầu hai bị đẩy ra từ bên trong.

“Karen, Karen.”

“Chú Mason?” Karen nghe tiếng nhìn qua.

“Còn có đồ gì ăn không?” Chú Mason hỏi.

“Còn có mấy cái bánh có nhân.”

“Được, được, cho chú, cho chú.”

Karen đem đĩa đựng bánh có nhân bưng đến cửa căn phòng, chú Mason mặc đồ ngủ, nhận lấy đĩa, lập tức liền cầm một cái bánh có nhân lên cắn một miệng lớn, nhai ngấu nghiến, hiển nhiên là do quá đói.

“Chú, chú sao vậy?”

Chú Mason có chút bất đắc dĩ nói: “Lúc đi ngoài đường ngã một cái, bây giờ cái mông đang rất đau, cũng không biết có bị thương xương cốt không, chú nằm một lát, sẽ không chậm trễ công việc ngày mai của nhà mình.”

“Chú đúng là không cẩn thận chút nào.”

“Ha, muốn một nhà ai cũng may mắn, thì cũng phải có một người chịu đựng xui xẻo chớ, chỉ cần mọi người an toàn khỏe mạnh là chú vui rồi.”

Mặc dù biết chú Mason đang nói hươu nói vượn, nhưng Karen vẫn tỏ ra cảm động, lễ phép mỉm cười. Chú Mason khập khiễng bưng đĩa đi về phòng ngủ, đồng thời cũng không quên dặn dò Karen: “Đóng cửa lại.”

“Dạ, chú.”

Karen gài cửa lại, kết hợp với phản ứng của chú Mason buổi sáng, Karen suy đoán, chắc là chú bị ông nội đánh rồi.

Ừ, cái này không phải rất bình thường sao?

Cho dù con của chú có lớn hết rồi, việc bị cha đánh, cũng không có gì khiến cho người khác không thể lý giải, dù sao hôm nay thiếu chút Dis còn tự tay thủ tiêu cháu trai ruột của mình.

Tay phải theo thói quen đưa ra, đẩy gọng kính bên phải, đây là thói quen của đời trước, kết quả lại bị đẩy trượt; thị lực của Karen rất tốt, không cần đeo kính.

Karen tự giễu nói: “Cháu trai...”

Ngay sau đó, ngữ khí lại tăng lên: “Cháu mày!”

Karen không có xuống dưới giúp đỡ, dọn dẹp xong bàn ăn, anh liền đi tắm rồi ngủ. Mê man, chập chờn, thức thức ngủ ngủ, mỗi lần chỉ ngủ được có nửa giờ.

Cứ giày vò như thế đến nữa đêm, Karen hết sạch buồn ngủ. Anh nhìn thoáng qua em họ Lunt đang ngủ trên giường lò xo đối diện. Từ sau khi anh tỉnh dậy, đứa em họ vốn luôn ngủ cùng phòng với ông nội lại chuyển về ngủ cùng phòng với anh, có thể suy ra, ngủ cùng một phòng với ông nội khiến cho cậu chịu áp lực rất lớn. Karen ngồi dậy, bật đèn trên bàn sách nhỏ, dựa theo trí nhớ, mở ra ngăn kéo, lấy từ bên trong ra một quyển sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận