Số 13 Phố Mink

Chương 34: Bản bút ký màu đen (4)

Karen cười, lấy 1000 Rupee từ trong cặp sách của mình, do dự một chút, để trẻ con cầm quá nhiều tiền thì hình như không phù hợp lắm, cuối cùng chỉ rút ra ba tấm đưa cho Lunt.

"Cầm đi mua kẹo ăn, dùng hết thì tìm anh."

Lunt không duỗi tay nhận mà lắc đầu, nói: "Không thể tiêu tiền của anh."

"Em trai tiêu tiền của anh mình không phải là bình thường sao?"

"Không được, mẹ nói bọn em đến đây là để chăm sóc anh, bởi vì anh không có… " Lunt lập tức đổi giọng: "Thật ra em cũng có tiền tiêu vặt!"

Tính cả Karen thì trong nhà có bốn đứa bé.

Theo lý thuyết thì tiền tiêu vặt hàng tháng của bốn đứa bé đều giống nhau, và bộ phận chi phí này cũng tính là tiếng công;

Nhưng bởi vì các anh em họ đều còn ba mẹ, cho nên tiền tiêu vặt của bọn họ đều do các cô và các thím phát thế nên lúc đến tay thì, cũng rất ít.

Ngược lại là Karen vì không cha không mẹ, các trưởng bối cũng không tiện "độc quyền phát" tiền tiêu vặt cho anh, cho nên mỗi tháng đều là được đủ người phát cho, đây cũng là nguyên nhân mà Karen có thể để dành sáu ngàn Rupee.

"Mỗi ngày nghiêm chỉnh đánh răng, chú ý khống chế lượng bánh kẹo em ăn thì sẽ không có chuyện gì đâu."

Karen vẫn đặt ba trăm Rupee lên giường của Lunt, đồng thời phát hiện trên giường của Lunt có không ít sách cùng vở, có lẽ là lúc nãy thím "điều tra" thì lật ra để tìm kiếm, bởi vì lúc trước những này được đặt dưới gầm giường.

Bên trong có một cuốn sổ, ở ngoài bìa là một đóa hoa Mân Côi màu trắng, nhưng lại bị người ta cố ý dùng bút đỏ tô lại thành màu đỏ.

Karen thuận tay mở nó ra,

Trên trang đầu tiên có một bức tranh, vẽ ba người, hai lớn một nhỏ, mặc dù được vẽ rất trừu tượng nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng bên trái là ba, bên phải là mẹ, ở giữa là con.

Đứa bé ở giữa có thể đoán được là nam, bởi vì nó không được vẽ tóc dài để phân biệt giới tính như người mẹ ở bên phải.

"Em vẽ đẹp đấy." Karen nói với Lunt.

"Anh trai, đây không phải vở của em."

"Không phải của em?"

Ở trong phòng này, không phải Lunt, vậy cũng chỉ có thể là… "Karen".

Karen suy tư một chút, anh không thể hồi tưởng được cuốn sổ này từ ký ức trong đầu.

Nhưng mà chuyện này cũng là bình thường, nhìn chất giấy của cuốn sổ có lẽ cũng đã in dấu năm tháng rồi;

Mặc dù kế thừa ký ức của "Karen" nhưng nêu một ít chuyện mà ngay cả bản thân Karen cũng đã quên mất thì tất nhiên anh cũng không có khả năng nhớ lại.

"Lunt, đã đến giờ con nên đánh răng chuẩn bị đi ngủ rồi!"

Ngoài cầu thang truyền đến tiếng la của thím.

May mắn là nhà Inmerais ở chính là một biệt thự, nếu là chung cư thì với giọng của bà ấy, chắc chắn sẽ không tránh được chuyện nhận giấy khiếu nại từ hàng xóm.

"Vâng thưa mẹ."

Lunt chạy ra khỏi phòng.

Karen ngồi lại trên chiếc giường lò xo của Lunt, tiếp tục lật giở cuốn sổ này.

Bức vẽ ở trang thứ hai cũng không khác biệt mấy so với trang đầu tiên, vẫn là hình ảnh cặp vợ chồng cùng một đứa bé ở giữa.

Trang thứ ba, cũng giống như vậy.

Karen có chút mất hứng, nhưng khi anh lật trang thứ tư ra, lông mày bất chợt nhíu lại.

Bức tranh ở trang thứ tư bị bôi đen hoàn toàn, chỉ còn một vòng tròn trống rỗng ở giữa.

Từ góc độ chuyên môn và phân tích về hội họa về bức tranh của đứa trẻ này có thể thấy,

Bức tranh này đồng nghĩa với việc nội tâm của đứa trẻ vẽ ra nó đang vô cùng thiếu cảm giác an toàn;

Màu đen, thật ra cũng là một loại màu sắc tự vệ.

Bố cục kiểu này truyền tải một loại cảm giác, giống như khi còn bé, ta sợ hãi cảnh trời tối, phủ kín chăn mền kín khắp cơ thể, nhưng sẽ để lại một khe hở để nhìn trộm ra bên ngoài trộm hoặc hít thở không khí mới mẻ.

Tất nhiên, cảm giác được thể hiện bởi bức tranh này còn nghiêm trọng hơn thế rất nhiều.

Karen tiếp tục lật giở, và những bức ảnh tiếp theo đều là giống nhau, chỉ khác là vị trí của vòng tròn trống sẽ thay đổi một chút, đôi khi xuất hiện ở phía dưới, đôi khi ở đằng trên, hoặc bên trái hoặc bên phải.

Đợi đến khi anh lật qua một trang phía sau,

Bàn tay Karen không biết đã cứng đờ lại từ lúc nào.

Bởi vì cảnh bên trong bức tranh này,

Một người đàn ông và một người phụ nữ được vẽ theo chiều ngang, dựa theo phong cách vẽ lúc trước thì chắc hẳn đây là "Ba" và "Mẹ" .

Vẽ theo chiều ngang, có ý là đang nằm.

Bởi vì bên trong bức tranh còn có một người được vẽ theo chiều dọc, cho nên hắn ta đang đứng ở đó.

Hình ảnh bên trong là, "ba" và "mẹ" đang "nằm", ở vị trí phần bụng của họ được vẽ từng vòng từng vòng màu đen, mà bên cạnh hai người cũng bị bút màu đen to lên một khoảng.

Karen không khỏi nuốt một ngụm nước bọt,

Đây là vết thương... và máu tươi chảy trên mặt đất sao.

Mà người đang đứng lấy ở kia,

Là hình ảnh một người trưởng thành, từ trước tới nay chưa từng xuất hiện, trong tay hắn ta cầm một thứ gì đó.

Karen kéo cuốn đi đến trước mắt, cẩn thận nghiên cứu vật kia, đứa trẻ đã vẽ thứ gì, bây giờ anh chỉ có thể đi tự mình đoán mò.

"Cầm trong tay, là một thanh kiếm sao? Nếu là kiếm thì cũng ngắn quá rồi."

Đột nhiên,

Trong đầu Karen hiện ra cảnh ngày hôm đó trở về từ bệnh viện, lúc anh giúp ông nội xử lý vùng da cháy sém trên cánh tay, thứ anh nhìn thấy được cất trong chiếc rương màu bên trong. Là Chuôi kiếm!

"Dis!"

"Ừ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận