Tối Cường Hệ Thống

Chương 1049: Bế quan

Chương 1049: Bế quan

Bởi vì chuyện này, Lâm Phàm trở thành đại ác ma trong lòng các đệ tử Côn Lôn Thần Tông.

Qua chuyện hôm nay cũng khiến các đệ tử Côn Lôn Thần Tông phấn đấu, bọn họ ngoại trừ tu luyện cũng chỉ có tu luyện, vì trong lòng họ chỉ có một nguyện vọng duy nhất, hung hăng đạp Lâm Phàm Thiên Địa Tông dưới chân, thậm chí sau này, việc này được bọn họ đưa vào làm tiêu chí đứng đầu, muốn vào Côn Lôn Thần Tông thì việc đầu tiên chính là ngươi phải có quyết tâm đánh bại Lâm Phàm.

Việc này vô duyên vô cớ khiến một số tên đệ tử vô tội mới vào tông môn đã có một kẻ địch cường đại.

Giờ khắc này, thiên địa hoàn toàn yên tĩnh.

Song phương trôi nổi trong hư không nhưng không làm gì.

Bạch Thánh đã không còn ý nghĩ gì nữa, hắn cũng không muốn tiếp tục chiến đấu cùng Thiên Địa Tông nữa.

Hắn đã chịu thua, thua trong tay một tên đệ tử Thiên Địa Tông.

Nếu như không vì cơ nghiệp mấy trăm ngàn năm của Côn Lôn Thần Tông trói chặt, cho dù hôm nay hắn chết trận cũng phải tử chiến đến cùng với Thiên Địa Tông, uy nghiêm Tiên Vương không phải ai cũng có thể nhục nhã.

Nhưng hiện thực không do hắn khống chế.

Bởi vì Bạch Thánh có rất nhiều thứ băn khoăn cân nhắc, hắn không thể để Côn Lôn Thần Tông diệt vong trong tay mình, lúc trước nói cho dù diệt tông hắn cũng muốn Thiên Địa Tông phải trả giá chỉ là lời mạnh miệng thôi, vì lúc đó bản thân hắn có niềm tin rất lớn nhưng bây giờ niềm tin này đã không còn, không chịu thua, tông môn có thể bị huỷ diệt.

Bạch Thánh ngẩng đầu ngước nhìn hư không như hắn đang nhớ về thời điểm rất lâu trước kia.

Thời điểm đó, sư phụ hắn cũng là một đời tông chủ, sư phụ khẽ vuốt đầu hắn nói.

- Bạch Thánh à! con phải nhớ kỹ Côn Lôn Thần Tông là nhà của con, con nhất định phải bảo vệ nó cẩn thận nghe chưa, dù cho nó có suy bại thì con cũng không thể để nó tiêu tan được.

Lúc đó Bạch Thánh còn rất bé nhưng trong đôi mắt trong suốt kia lại lập loè vẻ khẳng định, hắn nặng nề gật đầu.

- Hôm nay Côn Lôn Thần Tông ta chịu thua, từ nay về sau Côn Lôn Thần Tông ta chính là kẻ thù truyền kiếp của Thiên Địa Tông các ngươi.

Bạch Thánh nhìn Canh Dương Thiên nói.

Canh Dương Thiên cười nhạt một tiếng sau đó vung tay.

- Chúng ta đi...

Tràng chiến đấu giữa hai tông môn đã kết thúc như vậy, có thể nói đây là trận chiến ác liệt nhất của Vô Tận đại lục từ trước đến nay, điều này đã khiến tất cả tông môn khác kiến thức được sự mạnh mẽ của Thiên Địa Tông, hơn nữa, lần này Lâm Phàm bày ra sự bá đạo cùng uy phong cũng sẽ khiến cho các tông môn khác không dám to gan càn rỡ với Thiên Địa Tông nữa.

Đương nhiên, lần này Lâm Phàm nhất chiến thành danh, mặc dù không có chiến tích đánh nhau kịch liệt nhưng kết quả cuối cùng lại làm tất cả mọi người biết, sợ rằng thứ kinh khủng nhất của Thiên Địa Tông chính là tên đệ tử này, hắn thật sự quá âm hiểm và lắm thủ đoạn, người bình thường không chơi được với hắn.

Sau khi Thiên Địa Tông rời đi, Bạch Thánh cũng nhìn lại chiến trường một chút rồi quát lớn.

- Cút!

Thanh âm giống như tiếng sấm khiến hư không nổ vang không ngừng, mặc dù trong lòng những cường giả đang vây xem có chút tức giận nhưng họ không dám làm càn.

Tuy Bạch Thánh bị thiệt thòi lớn trong tay Thiên Địa Tông nhưng hắn không phải người bọn họ có thể chọc vào.

Tình hình Côn Lôn Thần Tông bây giờ rất rối loạn.

Tông chủ bị giết, tông môn như rắn mất đầu hắn chỉ có thể tạm thời dẫn dắt tông môn vượt qua nguy cơ lần này.

Con đường đi tới Thiên Quân đại đạo đành phải gác lại một thời gian.

...

Thiên Địa Tông.

Đám người Lâm Phàm vừa xuất hiện, toàn bộ đệ tử Thiên Địa Tông hò reo như sấm giống như bọn họ đang nghênh tiếp anh hùng trở về.

- Sư huynh thật sự quá mạnh đi, để huynh gia nhập Thiên Địa Tông quả nhiên rất đúng đắn.

- Đương nhiên, ngươi cũng không nhìn một chút xem sư huynh lợi hại như thế nào à, Côn Lôn Thần Tông cũng đều bị huynh ấy trấn áp không ngóc đầu nổi, sau này ra ngoài chúng ta cũng được thơm lây a.

- Tình cảnh đó thật quá kinh người, không biết sư huynh làm sao được chuyện đó, huynh ấy dĩ nhiên nhốt tất cả đệ tử Côn Lôn Thần Tông vào trong lò nung.

- Oa, Lâm sư huynh thật phong độ.

- Không biết sư huynh có ai bầu bạn hay chưa?

- Ngươi đừng suy nghĩ lung tung có được hay không, coi như sư huynh không có thì huynh ấy cũng không coi trọng ngươi đâu.

- Kỹ thuật dùng miệng thổi kền của ta rất tốt nha.

- Ah, ngực lép thế mà ngươi cũng muốn tranh với ta?

...

Lâm Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào tông môn vừa đi vừa nghĩ, hôm nay thật sự quá sung sướng, tuy kết quả cùng không giống với ý nghĩ của mình nhưng thu hoạch cũng không kém bao nhiêu, chuyện này không lỗ vốn hí hí.

Đột phá Thánh Tiên lên Tiên Tôn, khoảng cách đến Tiên Vương cũng không còn xa nữa.

- Bái kiến Thái Thượng lão tổ.

Phó tông chủ cùng các trưởng lão đi ra cung nghênh lão tổ, trận chiến này khiến nhiệt huyết bọn họ sôi trào.

Bọn họ hận lúc đó không thể đến hiện trường gia nhập vào đó.

Thanh Dương Tử tiến lên trước ngón tay cái cho Lâm Phàm, ra hiệu ngươi khá lắm.

Lâm Phàm cười nhạt một tiếng nhưng trong lòng tràn đầy sự tự hào.

Sau khi Hàn Quân Thiên trở lại tông môn, hắn phải nhanh chóng bế quan để vững chắc tu vi Tiên Vương cảnh mình vừa đột phá.

- Lão tổ, người nói tông chủ đã đột phá Tiên Vương cảnh nên có phải hắn muốn thoái vị hay không?

Lâm Phàm hỏi.

Canh Dương Thiên ho nhẹ một tiếng nói.

- Không vội, tuy Quân Thiên trở thành cường giả Tiên Vương nhưng hắn cần phải chấp chưởng tông môn hai mươi năm nữa vì đây là quy củ các đời lưu lại.

Canh Dương Thiên tự nhiên biết Lâm Phàm nghĩ cái gì nhưng trong lòng hắn rất sợ.

Lần này đánh nhau với Côn Lôn Thần Tông đã khiến hắn sợ té đái, nếu bây giờ để tiểu tử này làm tông chủ thì hắn thật không biết đối phương sẽ chọc ra chuyện gì nữa, cho nên chậm một chút vẫn tốt hơn.

Trước đây Lâm Phàm còn phải cùng các đệ tử khác tranh đoạt chức vị tông chủ Thiên Địa Tông, nhưng hiện tại thì không cần so nữa, những tông chủ dự bị kia nhìn thấy Lâm Phàm thì chỉ có thể nói một chữ “Phục”.

Bọn họ không có khả năng tranh cướp vị trí tông chủ với Lâm Phàm nữa, bọn họ cũng biết mình không có hy vọng gì trừ phi họ có thể đạt đến độ cao như Lâm Phàm.

Lâm Phàm cũng không đùa giỡn với mọi người quá lâu, sau khi nói chuyện vài câu, hắn nhanh chóng trở lại ngọn núi của mình.

Hắn lấy được rất nhiều bảo bối từ trên người mấy lão tổ Côn Lôn Thần Tông, hiện tại hắn phải lợi dụng thật tốt mới được.

Hắn giờ cũng rõ ràng, Vô Tận đại lục đầy rẫy nguy hiểm, tận lực tăng tu vi bản thân là chuyện quan trọng nhất.

Bế quan!

Lâm Phàm lấy hết toàn bộ những thứ lần này chiếm ra.

Vô số tiên đan, thần vật luyện khí, tiên thảo phiêu phù xung quanh hắn.

- Ai, cắn tiên đan nhiều quá thật sự rất khó chịu.

Lâm Phàm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhưng vì an toàn bản thân, hắn vẫn liều mạng cắn nuốt.

Nhưng trước đó hắn phải tu luyện cường độ thân thể một chút mới được.

Tu vi hắn hiện giờ đã đạt tới Tiên Tôn cảnh, hắn cũng phải tăng cường độ thân thể lên Tiên Tôn mới được, trong ngoài song tu như thế mới ổn.

Hắn khoanh chân ngồi xuống và từng quyền từng quyền bắt đầu đánh vào cơ thể mình.

Ầm!

Kinh nghiệm tăng cường...

Ầm!

Kinh nghiệm tăng cường...

Thanh âm vang lên từng ngày, liên miên không ngừng.

Lâm Phàm cuối cùng cũng hít sâu một hơi, trong mắt lập loè tinh quang, cường độ thân thể hắn rốt cục đã đạt đến trình độ như mong muốn.

“Keng, cường độ thân thể tăng lên.”

- Phù...

Hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, tu luyện hiện tại rất thuận buồm xuôi gió, hắn không gặp phải bất cứ phiền phức gì, người khác bế quan cần cảm ngộ thiên địa hoặc mượn một ít đan dược đề cao tu vi bản thân nhưng Lâm Phàm chỉ cần cắn và chém thôi.

Nếu để người khác biết, họ sẽ ước ao ghen tị chết mất.

Bọn họ cũng rất muốn có loại phương thức tu luyện như thế này nhưng họ không được.

Lâm Phàm nhìn những đan dược xung quanh cũng âm thầm dự định.

Không bằng nuốt toàn bộ đi coi như bị buồn nôn chết, hắn cũng phải nuốt.

Trong đó có một ít tiên đan thông thường khiến Lâm Phàm nhìn không thuận mắt, loại này một chút tác dụng cũng không có, ăn vào chỉ khiến buồn nôn thêm thôi.

Lúc này Lâm Phàm hơi nhấc ngón tay, bắn một viên Hạ phẩm tiên đan từ đống đan dược ra ngoài.

Nhìn những Hạ phẩm tiên đan cũng khiến Lâm Phàm chán ghét, sau đó hắn ném chúng vào hư không.

- Biến đi, đan dược rác rưởi.

Ầm ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận