Tối Cường Hệ Thống

Chương 1071: Quá kinh sợ

Chương 1071: Quá kinh sợ

--------------------------------------------------

Trầm mặc! Thiên địa trở nên trầm mặc. Lúc này, một đầu bút lông bén nhọn chui ra từ trong tòa tháp, toàn bộ hư không đều tràn ngập sát ý.

Chân mày Vị Lai Vô Lượng Vương Phật cau lại.

- Ngươi muốn động thủ với ta?

Vù!

Đầu bút lông bổng dưng dừng lại, sau đó tan thành mây khói.

- Ta chỉ truy tìm chân lý, không màng thế sự. Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, ngươi đã đi sai đường, khiến khoảng cách giữa ngươi với Thiên Quân ngày càng xa.

- Đây là chuyện riêng của bản Vương Phật, không cần ngươi quan tâm. Nhớ kỹ, đừng can thiệp vào chuyện của Vô Tận Đại Lục, nếu không...

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật không cho Chân Lý Tiên Vương mặt mũi. Dựa theo bối phận, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật hắn cũng cao hơn Chân Lý Tiên Vương, mà thực lực Vị Lai Vô Lượng Vương Phật cũng mạnh hơn Chân Lý Tiên Vương không ít. Tổ tông Chân Lý Tiên Vương chính là Văn Đạo Thiên Quân mới có thể so với Vô Lượng Vương Phật, nhưng Văn Đạo Thiên Quân đã ngã xuống lâu rồi. Mặc dù Chân Lý Tiên Vương cũng là viễn cổ Tiên Vương, nhưng hắn còn chưa đủ tuổi so với Văn Đạo Thiên Quân nên Vị Lai Vô Lượng Vương Phật tự nhiên không có để hắn vào trong mắt.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật đang cấp tốc rời đi, lúc này hắn còn phải đi tới ba cấm địa tìm ba vị viễn cổ Tiên Vương còn lại. Ba người kia chính là ba người mạnh nhất trên Vô Tận đại lục. Nhưng hắn có niềm tin rất lớn về việc thuyết phục ba người bọn họ, khuyên bọn họ không nhúng tay vào chuyện của Vô Tận Đại Lục. Còn cái tên Chân Lý Tiên Vương cùi bắp kia Vị Lai Vô Lượng Vương Phật không để trong lòng. Cái gì gọi là chân lý? Cả đời hắn cũng chỉ có thể làm viễn cổ Tiên Vương thôi, hắn đã vô vọng tấn cấp Thiên Quân rồi.

...

Mấy ngày sau.

Lâm Phàm đang đứng trong hư không nhìn toà tháp cao cao phía xa xa. Tuy khoảng cách còn rất xa, nhưng hắn đã cảm nhận được một luồng chân lý lực cường đại, đúng là viễn cổ Tiên Vương, quả nhiên rất cường hãn. Mặc dù hắn đã là cường giả Tiên Vương, nhưng khi gặp phải Chân Lý Tiên Vương, hắn cũng phải biết điều một chút. Nói không chừng, làm lão nhân gia cao hứng, lão có thể cho hắn một vài chỗ tốt, những chuyện như thế này không bao giờ nói trước được, nhưng khi hắn bước vào Chân Lý Thánh Địa, Lâm Phàm liền cảm thấy trước mặt hắn đang có một luồng sức mạnh mênh mông, đang cản đường hắn.

- Bình phong à? Chút khó khăn mà thôi.

Khóe miệng Lâm Phàm lộ vẻ tươi cười, bình phong lập tức tan vỡ, hắn mạnh mẽ tiến vào.

- Người phương nào lại dám xông vào Chân Lý Thánh Địa?

Khi Lâm Phàm vừa bước vào phạm vi Chân Lý Thánh Địa, một thanh âm vang vọng bên tai hắn.

- Chân Lý Tiên Vương, vãn bối là đệ tử Thiên Địa Tông, lần này vãn bối đến đây muốn mời người xuống núi trấn áp những kẻ Nguyệt Ảnh đại lục xâm lược.

Sau khi Lâm Phàm nói xong, hắn lẳng lặng chờ đợi, hắn biết cao thủ đều thích trầm mặc và làm cao, theo những kinh nghiệm mà hắn đã đúc, khẳng định phải mời ba lần, vị Tiên Vương kia mới đáp ứng, hắn phải mời thêm mấy lần mới được.

- Ngươi trở về đi…

Chân Lý Tiên Vương trả lời.

- Quả nhiên thế.

Lâm Phàm phát hiện diễn biến câu chuyện giống như đúc hắn nghĩ. Chân Lý Tiên Vương quả nhiên là kẻ thích làm giá, lần thứ nhất nhất định không đủ thành ý rồi, những tiền bối kiểu này đều ưa thích sĩ diện, hắn nhất định phải cố gắng, để vị tiền bối cảm thấy mình được coi trọng, nếu bọn tiểu bối đã cần giúp đỡ, tất nhiên hắn sẽ duỗi tay viện trợ. Mục đích Lâm Phàm muốn cầu Chân Lý Tiên Vương xuống núi, cũng chỉ để hắn ra mặt trấn áp mấy tên Chủ Thần của Nguyệt Ảnh Đại Lục. Bây giờ, mấy vị Tiên Vương cường giả của Vô Tận đại lục có thể chống đỡ được mấy tên Chủ Thần. Nhưng đối với một ít Chủ Thần cường hãn, đám tiên Tiên Vương bọn họ cũng như gà đất chó cảnh. Bởi vậy, hắn cần phải đi mời mấy vị viễn cổ Tiên Vương. Bây giờ Chân Lý Tiên Vương kếu hắn rời đi, sao có thể để cho chuyện đó xảy ra được, nhất định phải mời được cả đám xuống núi mới thôi.

- Chân Lý Tiên Vương, tình cảnh Vô Tận đại lục hiện tại đang nằm trong dầu sôi lửa bỏng. Bây giờ, bọn vãn bối rất cần sự hỗ trợ của người.

Lâm Phàm lớn tiếng nói tiếp.

- Ngươi trở về đi...

Lại câu nói này, chẳng lẽ tên Chân Lý Tiên Vương kia không thể nói mấy câu khác? Lâm Phàm cũng không phải hạng người dễ từ bỏ. Nếu không mời được Chân Lý Tiên Vương, hắn quyết không đi.

- Chân Lý Tiên Vương, đại quân Nguyệt Ảnh đại lục thật sự rất cường đại. Chúng ta đã sắp không chống nổi nữa, nếu người không rời núi, Vô Tận đại lục chắc chắn sẽ xong đời.

Hiện tại Lâm Phàm cũng chỉ có thể nói như vậy, hắn vẫn nghe được ngữ khí Chân Lý Tiên Vương nhưkhông muốn giúp bọn họ, điều này làm Lâm Phàm rất đau đầu.

- Ta từ lâu đã không hỏi đến thế sự, ta chỉ muốn truy tìm thiên địa chân lý mà thôi. Ngươi từ đâu tới, thì trở về lại nơi đó đi.

Chân Lý Tiên Vương ôn tồn đáp lời.

Lâm Phàm liền sững sờ, sau đó khẽ cau mày, cái điệu này thật sự không muốn giúp bọn họ rồi.

- Chân Lý Tiên Vương, nếu Vô Tận đại lục bị hủy, thì chân lý của ngươi còn ý nghĩa gì nữa?

Lâm Phàm liền hỏi.

- Nếu Vô Tận đại lục bị diệt, vẫn có Nguyệt Ảnh đại lục, chân lý không phân chủng tộc…

Chân Lý Tiên Vương đáp.

- Ồ... Khí tức của Vị Lai Vô Lượng Vương Phật… Có phải Vị Lai Vô Lượng Vương Phật đã tới đây rồi?

Lâm Phàm đang định thuyết phục tiếp, nhưng lúc này hắn lại cảm nhận được khí tức đang tiêu tán trong hư không có chút quen thuộc!

- Tiểu bối, ngươi mau ly khai nơi này đi. Còn chuyện Vô Tận đại lục, ta cũng không quản được, cũng không muốn quản.

Thời khắc này, một bóng người đi ra từ Chân Lý Chi Tháp, bóng người kia ngẩn mặt nhìn vào tinh không, vẻ mặt Chân Lý Tiên Vương vô cùng hờ hững, trường bào bay lượn trong gió. Hắn chỉ muốn tìm kiếm chân lý, còn những chuyện khác hắn chả quan tâm.

Lâm Phàm nhìn Chân Lý Tiên Vương.

- Không nghĩ tới đường đường là Chân Lý Tiên Vương cũng sợ chết.

Hắn xem như đã hiểu, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật tới đây nói gì đó với Chân Lý Tiên Vương rồi.

- Làm càn.

Chân Lý Tiên Vương nổi giận, hắn không ngờ bản thân lại bị một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa xỉ nhục. Một chiếc bút lông trong suốt xuất hiện, cây bút này là bảo vật truyền thừa của Văn Đạo Thiên Quân, uy lực khó lường. Câyy bút kia giờ đang tản ra khí tức bén, có thể cắt rời hư không, như chỉ cần hạ một bút, có thể phân định sinh tử. Lúc này, Lâm Phàm cũng đang đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Chân Lý Tiên Vương. Hắn rất muốn ném cục xà phòng ra, hung hăng giết chết con rùa đen rút đầu mắc dịch này. Nhưng ngẫm lại thấy không đáng, sao phải dùng xà phòng trên người tên nhát gan trước mắt chứ, thật sự quá uổng phí.

- Chân Lý Tiên Vương, Lâm Phàm ta cuối đầu mời ngươi xuống núi cũng vì Vô Tận đại lục, ngươi thật cho rằng, hậu bối như ta dễ bắt nạt?

Lâm Phàm miệt thị nhìn đối phương, khí tức Tiên Vương từ người hắn bộc phát ra, thiên địa chấn động không ngừng. Lúc Chân Lý Tiên Vương cảm nhận được cỗ hơi thở này, sắc mặt nhất thời biến đổi. Hắn cũng không ngờ tiểu bối trước mắt dĩ nhiên cũng là Tiên Vương. Chân Lý Tiên Vương nhìn Lâm Phàm một cái, sau đó xoay người ly khai nhanh chóng tiến vào Chân Lý Chi Tháp.

- Cmn!

Lâm Phàm không ngờ tên này lại bình tĩnh như thế, hắn ta nhanh chân trốn vào Chân Lý Chi Tháp, khóe miệng Lâm Phàm lộ ra nụ cười lạnh lùng.

- Được rồi, nếu ngươi đã thích ở lại đây như vậy, vĩnh viễn đừng mơ bước ra ngoài nữa.

- Đại Phàm Ca, bạo phát cho ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận