Tối Cường Hệ Thống

Chương 866: Một kiếm mạnh nhất

Chương 866: Một kiếm mạnh nhất

- Sao có thể...

Những chí cường giả hoảng hốt, nội tâm bắt đầu ngoài nghi tình huống hiện tại, chưa bao giờ xuất hiện, cái lô đỉnh tự dưng biến mất, ngay cả một tý gợn sóng cũng không để lại.

- Đáng ghét.

Cực Âm Ma Thần nổi cơn giận dữ, cảm giác mình bị chơi xỏ.

Nhưng không ngờ, Cực Âm Ma Thần lại bị những chí cường giả khác bao vây.

- Cực Âm Ma Thần mau đưa thần vật giao ra đây.

- Chúng ta đều bị cái tên Nhân tộc kia chơi rồi, bản Ma Thần không lấy được thần vật.

Cực Âm Ma Thần âm trầm nói.

- Nói láo, ngươi nghĩ chúng ta dễ bị lừa hay sao? Ngươi là người thứ nhất đuổi theo lô đỉnh, bây giờ lô đỉnh không còn nữa, chẳng lẽ nó có thể tự mình biến mất?

- Cực Âm Ma Thần mau mau đưa thần vật giao ra, bằng không… Một vị chí cường giả uy hiếp nói.

- Bằng không cái gì? Bản Ma Thần không lấy là không có lấy, còn ngươi định làm gì ta cũng chiều hết.

Lúc này, Cực Âm Ma Thần hoàn toàn nổi giận rồi, tên Nhân tộc ghê tởm lại dám trêu chọc hắn, để bây giờ hắn bị đám ngu muội vây xung quanh, bắt bản thân nôn thần vật ra.

- Hừ!

Những chí cường giả khác há lại ngồi không, nên trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí bắt đầu căng thẳng lên.

Ba ngàn Ma Thần Cổ Tộc ào ào đứng bên Cực Âm Ma Thần, lúc này, bọn họ có chung mối thù nên nhất trí đối ngoại.



- Ha ha! nói không chừng đám ngu si kia đang đánh nhau rồi cũng nên.

Hiện tại, Lâm Phàm đang qua lại bên trong hư không vô tận, tâm tình vui vẻ không ngớt, lần này cướp hơn nửa thần vật, chuyến đi này quả thật không uống chút nào.

Nhưng giờ chưa phải lúc an toàn nhất, rất khó nói sẽ không có chí cường giả nào đuổi theo chính mình.

Lâm Phàm cảm ứng xung quanh một chút, xác định không còn ai theo đuôi mình, hắn mới yên tâm.

Lâm Phàm có cảm giác mình đã xuyên qua vô số Đại thế giới, nên hắn ngừng lại, tiến vào một thung lũng.

Thung lũng này có màu như hoàng hôn buông xuống, ngoại trừ một ít Cổ Thú cuồng bạo, cũng không còn một vật gì.

Thời điểm Lâm Phàm chuẩn bị mở Thiên Địa Dung Lô lấy những thần vật kia ra ngắm nghía kiểm tra một lúc, hư không đột nhiên truyền đến cảm giác nguy hiểm.

Xì xì!

Một đạo kiếm ý bén nhọn phá không mà đến, kiếm ý này khoá chặt hắn lại, để hắn vào thế không thể chống đỡ, không thể tránh thoát, nhưng tự thân Lâm Phàm cũng là cao thủ kiếm đạo, nên sau đó hắn hơi nhấc ngón tay tung ra một chiêu Linh Tê Nhất Chỉ, kẹp chiêu kiếm kia trong hai ngón tay.

Chiêu kiếm này chỉ còn cách hai hàng lông mày hắn có chút xíu, kiếm chiêu vừa dùng lại cũng là lúc nó xẹt qua lông mày hắn, khiến mấy sợi lông măng bồng bềnh rơi xuống.

Thật mạnh! Một chiêu này phong tỏa tất cả sinh cơ, hoàn toàn không để lộ chút khí tức nào, cửu thiên thập địa hoàn toàn đóng kín, nếu không phải tâm linh hắn nhạy cảm, chiêu kiếm này rất có thể đã đâm thủng đầu hắn rồi.

Nhưng tình huống đó chỉ xảy ra khi thân thể Lâm Phàm chưa đạt đến cảnh giới Viễn Cổ viên mãn, còn hiện tại, cho dù hắn không đỡ, thì hắn vẫn bình yên vô sự.

- Rất tốt! Không ngờ ngươi có thể tiếp được chiêu kiếm này của bản tổ.

Một bóng người từ từ xuất hiện, đạo thân ảnh này trong lòng ôm kiếm, cùng hoà vào thiên địa, giống như một thanh thiên kiếm vậy, nối liền trời đất, thế gian vạn vật đều phải thần phục trước mặt nó.

- Kiếm Tổ.

Lâm Phàm nhìn nam tử trước mặt, trong lòng kinh dị vạn phần, tên này làm thế nào lại đuổi theo mình được.

- Ngươi đang suy nghĩ bản tổ sao có thể đuổi theo ngươi sao?

Kiếm Tổ lạnh băng nhìn Lâm Phàm, đôi mắt giống như thiên kiếm gắt gao đâm vào tâm hồn hắn.

Thần niệm Lâm Phàm thâm nhập vào trong hư không kiểm tra một vòng, hắn sợ có thêm những chí cường giả khác đang ẩn nấp tuỳ thời ra đánh lén hắn.

- Nhân tộc, ngươi không cần tra xét làm gì, chỉ có một người bản tổ mà thôi.

Kiếm Tổ nói.

Lâm Phàm nghe thế, trong lòng nhất thời buông lỏng, sau đó lông mày dãn ra, biểu hiện vui vẻ, không để chuyện Kiếm Tổ theo đuôi trong lòng tý nào.

- Kiếm Tổ ngươi rất thông minh, không ngờ ngươi có thể đuổi đến tận đây.

Lâm Phàm cười nói.

- Nhân tộc, mau đưa thần vật giao ra đây, ta bảo đảm ngươi không chết.

Khí thế Kiếm Tổ ngút trời trong hư không, từng đạo từng đạo kiếm ý không gì không phá tràn ngập thiên địa, phong tỏa toàn bộ hư không.

Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn sau đó cười nhạt một tiếng, xem bộ dạng của đối phương đang muốn ăn mình đây mà.

Hư không đầy rẫy vô thượng kiếm ý, đoạn tuyệt tất cả đường đi của hắn, thế nhưng đối với Lâm Phàm, Kiếm Tổ này có chút càn rỡ rồi.

- Kiếm Tổ, chúng ta không cần phải đánh nhau, bản Đế đang rất muốn biết ngươi làm cách nào đuổi được tới chỗ của ta?

Lâm Phàm cười hỏi.

- Hừ.

Kiếm Tổ hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì, chỉ rút kiếm ra, ánh kiếm lấp loé trong nháy mắt đã đến trước mặt Lâm Phàm.

Lâm Phàm cảm giác khí tràng quanh thân bị chiêu kiếm này phong tỏa, khiến hắn có vô thượng thân pháp cũng không thể triển khai.

Đối với Lâm Phàm hiện tại, không gian có thể sống chỉ có vị trí này.

Nhưng không quản hắn ở vị trí nào, trong hư không đều có một kiếm này.

- Mịa nó, Kiếm Tổ ngươi tàn nhẫn vậy, một lời không hợp liền động thủ, có nhân tính hay không.

Lâm Phàm hô to nhưng không chút hoang mang.

Ầm!

Chiêu kiếm của Kiếm Tổ đâm vào lồng ngực Lâm Phàm, khóe miệng hắn lộ vẻ tươi cười nhưng sau đó lại biến sắc, bởi vì một chiêu kiếm không gì không phá của mình trực tiếp đánh vào thân thể Nhân tộc, nhưng không gây bất cứ thương tổn gì cho hắn.

- Chuyện này...

Vẻ mặt Kiếm Tổ ngưng lại muốn lùi về sau.

Nhưng vào lúc đó, Lâm Phàm lại nắm lấy trường kiếm của hắn, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.

- Không nên gấp!

Hai mắt Kiếm Tổ lộ vẻ kinh dị, trường kiếm này chính là vô thượng thần thông do hắn triển khai, ngày đêm tu luyện ngưng tụ vô số Kiếm đạo pháp tắc cuối cùng tạo thành.

Nhưng lúc này, Lâm Phàm lại tay không nắm lưỡi kiếm, nhưng một chút thương tổn cũng không có.

Đúng lúc này, Kiếm Tổ phát hiện tên Nhân tộc kia khẽ nâng chân lên.

- Áo Nghĩa Hủy Diệt Chi Cước.

Không ổn!

Kiếm Tổ kinh ngạc thốt lên, muốn thu trường kiếm về Lâm Phàm vẫn gắt gao nắm lấy, làm hắn không thể nhúc nhích.

Mà một cước kia mang đến áp lực vô hình cho Kiếm Tổ, có cảm giác như nếu hắn bị đá trúng, sẽ phải bỏ ra cái giá khổng lồ.

Kiếm Tổ cắn răng buông tay ra, sau đó dùng một bộ pháp thần bí, thân hình không ngừng lấp loé, tránh thoát một cước của Lâm Phàm, còn trường kiếm trong tay hắn vẫn bị Lâm Phàm nắm lấy.

- Ma Ách Nhất Kiếm.

Kiếm Tổ không ngừng lại, bỗng nhiên điểm ra một chỉ đánh qua.

Một chỉ điểm ra khiến xung quanh Lâm Phàm xuất hiện rất nhiều thế giới, trong những thế giới này đều có thân ảnh Kiếm Tổ.

Tiền thân, đời này và tương lai.

Chân mày Lâm Phàm cau lại.

- Dung nhập Tam Sinh Luân Hồi Kinh vào kiếm ý, Kiếm Tổ quả nhiên có thiên tư vô cùng cao.

- Hừ, nói khoác không biết ngượng mồm, loại người như ngươi sao có thể hiểu được ảo diệu trong chiêu thức của bản tổ.

Kiếm Tổ đúng không ngờ tên Nhân tộc trước mắt dĩ nhiên biết Tam Thế Luân Hồi Kinh.

Khi hắn chiếm được Tam Sinh Luân Hồi Kinh, nội tâm vẫn vô cùng kích động, vì đây là môn vô thượng thần thông đã thất truyền từ lâu, cuối cùng hắn dựa vào thiên tư ung nhập Tam Sinh Luân Hồi Kinh này Vô Song kiếm ý, tạo thành tuyệt chiêu của mình.

Sáng tạo ra Tam Sinh kiếm ý, ý chí Tam Sinh Kiếm đạo hòa làm một thể.

Bây giờ khí thế Kiếm Tổ có phần kinh khủng hơn nếu so với một số chí cường giả, hơn nữa, một chiêu này càng đẩy kiếm đạo của hắn đến đỉnh cao.

Đây là chiêu kiếm tuyệt mĩ nhất của hắn.

- Không sai, tuy tu vi bản Đế không bằng ngươi nhưng trình độ kiếm đạo lại không tệ, không bằng thử một lần với ngươi xem sao.

Bàn tay Lâm Phàm run lên trực tiếp trấn kiếm linh trong trường kiếm của Kiếm Tổ, cũng trong nháy mắt đó hắn xuất kiếm.

Bên trong chiêu kiếm này cũng bao hàm Tam Sinh của Lâm Phàm.

- Bỏ võ từ kiếm, làm lại từ đầu, không biết làm sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận