Tối Cường Hệ Thống

Chương 1064: Mưa

Chương 1064: Mưa

--------------------------------------------------

Trong một thôn trang nào đó của phàm nhân, đang có một bóng người nằm trên bãi biển, gió biển từ từ thổi vào khiến sóng biển tùy ý đánh vào hắn. Một làn rồi lại một làn sóng, không biết người nọ có phải đã chết hay không, nhưng đột nhiên bóng người kia chuyển động, chậm rãi đứng lên, nhưng khi hắn mới đi được một bước đã té ngã trên mặt cát, sau đó hắn lại đứng lên, chậm rãi đi tiếp.

Trong một thôn trang, vô sô làn khói từ từ bốc lên, mỗi căn nhà ở đây đều an bình như vậy, trước cửa thôn, một đám trẻ con đang vây quanh một bóng người.

- Aaaa… quái thú rong biển! !

- Mau, mau đuổi con quái thú rong biển này đi đi, hắn đang hướng về phía chúng ta kìa.

Đám trẻ con kia lấy cành cây lớn bằng ngón cái trong tay đánh về phía bóng người kia.

Xoạt xoạt.

Khi những cây đó cành chạm vào đạo thân ảnh nọ, chúng như bị một nguồn sức mạnh nào nó ngăn cản bên ngoài rồi liền gảy lìa. Bọn nhỏ thấy thế ô ô khóc lên, chạy về trong thôn. Chúng phải nói cho người lớn biết, có người bắt nạt chúng, người trong thôn nghe thế nhanh chóng chạy tới cửa thôn, khi họ nhìn thấy bóng người kỳ quái kia, tất cả i đều ngây ngẩn, họ không biết đây là người nào, nhưng cảm giác rất quái dị.

- Ngươi là ai? Chúng ta chỉ là những người bình thường mà thôi!

Một tên tráng niên gan lớn đang nắm chặt gậy gỗ trong tay, lo lắng hỏi.

Không có trả lời.

Nhưng tất cả mọi người đều cảm giác người trước mắt này rất nguy hiểm, không ai dám trêu chọc hắn, bọn họ biết thế giới này có Tiên Nhân, cũng đã từng thấy Tiên Nhân bay trên đỉnh đầu mình, nhưng bọn hắn cũng không cho rằng người quái dị trước mắt là Tiên Nhân.

Phù phù!

Thân thể tên quái dị kia đột nhiên lay động, rồi ngã trên mặt đất, phảng phất như đã chết.

Trôi qua một hồi lâu! Mọi người vẫn đứng nơi đó, chưa hề đụng tới bóng người quái dị kia, bọn họ hình như đang đợi gì đó, họ cũng không biết đối phương là ai, tất cả đều cảm thấy người nọ rất đáng sợ. Đúng lúc này, một ông lão đang đi tới, lão trầm tư nhìn bóng người đang dính vô số rong biển, thôn dân xung quanh cũng đang chờ đợi, như đợi lão giả ra lệnh.

- Dìu hắn vào làng đi.

Âm thanh khàn khàn của lão vang lên, trai tráng trong thôn gật đầu, rồi thận trọng tới gần, dìu hắn vào trong thôn.

…..

Trong một căn nhà nào đó! Đang có rất nhiều người dân vây quanh, cố gắng nhón chân lên nhìn vào bên trong, có người lại lén lút chạy vào, bọn họ muốn nhìn thử dung nhan thật sự của người quái dị vừa được khiên vào, xem thử hắn đang làm gì? Sao vừa đến cửa thôn lại đột nhiên té xỉu? Khi y sư trong thôn kiểm tra người bí ẩn nọ, hết thảy thôn dân đang vây xem đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Thật khủng khiếp! Có đứa bé bị sợ phát khóc.

Trước ngực của hắn có một vết thương to lớn như bị thứ gì đó xuyên qua, thậm chí có thể nhìn thấy trái tim đang đập thình thịch, nhưng cũng rất thần kì, trên hắn lại không hề chảy ra một giọt máu nào.

- Hắn rốt cuộc là ai mà bị thương nặng như vậy? Sao có thể sống được với vết thương thế chứ?

Y sư trong thôn kinh hãi lên tiếng, người nọ không chỉ bị xuyên ở ngực, mà còn có bị thương nghiêm trọng ở rất nhiều nơi, nếu như là thôn dân bình thương như họ, sợ đã chết từ lâu, lão trưởng thôn nhìn đám người đang vây xem bên ngoài, rồi nói.

- Để bọn trẻ ra khỏi nơi này, mau.

Một khi lão nhân lên tiếng, các thanh niên trong thôn đều nghe theo liền để bọn nhỏ rời đi.

- Hãy cố gắng hết sức.

Lão nhân nói với y sư, y sư cũng gật đầu, hắn chưa bao giờ ai bị thương như vậy mà vẫn còn sống, thôn dân trong lúc vào núi đi săn cũng bị thương không ít, nếu ai mà bị thương giống vậy thì đã chết tám mươi đời rồi.

Mọi người cũng từ từ tản đi!

Y sư bất đầu lựa chọn thảo dược trị liệu cho người thần bí.

Mấy ngày sau.

Mỗi ngày, y sư đều tới thăm người kia ba lần, đến xem thử người trẻ tuổi này đã bình phục đến mức nào, mỗi lần khám xong, hắn đều thán phục sức sống của người nọ, quả thật quá ngoan cường, những thảo dược vừa mới đắp trên người hắn liền mau chóng mất hết dược lực. Đồng thời, khi bọn họ đút cháo cho hắn, có thể nhìn thấy cháo nhanh chóng bị tiêu hóa, thật sự quá thần kỳ. Người trong thôn vẫn thường xuyên thảo luận về thân thế người nọ, ngay cả lúc làm đồng cũng nhắc đến hắn.

Trên đồng, một thanh niên thất thần ngây ngốc đứng một chỗ, lặng nhìn những thôn dân đang chăm chỉ làm ruộng phía dưới.

- Hải Tảo...

Đám trẻ con đang chơi đuổi bắt trên cánh đồng thấy người trẻ tuổi kia liền lớn tiếng hô to. Hải tảo chính là tên của hắn, bọ họ không biết người trẻ tuổi này là ai, cũng không biết hắn tên là gì? Nên cuối cùng kêu hắn là Hải Tảo. Bởi vì khi họ thấy hắn, trên người hắn bao phủ rất nhiều rong biển.

Lúc vừa bắt đầu, mọi người đều hết sức sợ hắn, nhưng sau đó lại phát hiện hắn rất hiền lành và dễ nói chuyện. Đồng thời, bọn họ cũng phát hiện phản ứng hắn rất trì độn, cho dù họ có gọi hắn thật to, hắn cũng chỉ nhẹ nhàng chuyển đầu, liếc mắt nhìn họ một cái, từ trong đôi mắt vô thầnnhưmất đi linh hồn kia thỉnh thoảng cũng khiến họ khiếp sợ mỗi khi nhìn vào, mà cái lổ ở trên ngực hắn vẫn như cũ, thỉnh thoảng lại có một ít hắc khí bốc lên, rất khủng bố.

- Hải Tảo, ngươi sao lại không thể nói chuyện vậy?

Một cô bé mặc quần hồng, cài hai bím tóc trên đâu vô cùng nghi hoặc nhìn Hải Tảo hỏi.

- Hải Tảo sẽ không nói chuyện đâu, hắn chỉ biết ắn và ngủ thôi.

Một đứa bé khác lên tiếng trả lời.

...

Lại mấy ngày trôi qua.

Những người dân trong thôn cũng quen với sự hiện diện của người trẻ tuổi, bọn họ ngày càng thấy người nọ thần bí, hắn thường thường đứng trong viện ngước đầu ngắm nhìn hư không, mỗi lần nhìn là cả một đêm, không hề ngủ một chút nào, thậm chí lúc ăn uống, hắn cũng không ăn, trừ phi có người đưa đồ ăn đến miệng, hắn mới há mồm ra ăn.

Ngày hôm sau, người dân đang cử hành tế tự.

Bởi vì khô hạn quá lâu, thực vật nhanh chóng khô héo, tuy bọn họ có thể đi chỗ khác tìm kiếm nguồn nước, nhưng cũng ở bên ngoài mấy chục dặm, rất xa xôi, dọc đường còn có rất nhiều nguy hiểm, thôn dân cảm thấy vô cùng khó khăn.

Trong thôn trang, đang có rất nhiều người quỳ lạy trên mặt đất, quay về một cái tượng đất cầu nguyện.

- Cầu trời phù hộ cho chúng ta mưa thuận gió hòa.

- Mưa...

- Mưa...

Người trẻ tuổi đang đứng ở đó, nhìn một màn đang diễn ra trước mắt, trong tròng mắt của hắn lập loè một chút ánh sáng, nhưng lại biến mất ngay lập tức. Sau đó, môi hắn niệm theo những thôn dân.

- Mưa...

Khi hắn nói từ “mưa”, thiên địa bất ngờ nổi lên trận gió, bầu trời nóng bỏng đột nhiên bị một đám mây đen che phủ, không có tiếng sấm, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào, một cơn mưa lớn đột nhiên phủ xuống.

Mọi người kích động nhìn thấy cảnh này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận