Tối Cường Hệ Thống

Chương 191: Lưu Manh Giả Danh Người Tốt

Chương 191: Lưu Manh Giả Danh Người Tốt

oOo Từ sát rìa với khu bên ngoài, lửa từ mặt đất phóng lên, hình thành những bức tường lửa cao ngất. Lại thêm những luồng lửa từ bốn hương tám hướng bắt đầu tràn về phía trung tâm.

Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn lên, vùng trời nơi này cũng đã bị lửa đỏ bao trùm, không khí càng lúc càng nóng, mà đường lui đã hoàn toàn không có.

Lâm Phàm cực kỳ hoảng sợ, đồng thời hiểu ra vì sao bà nương điên kia kích động chạy đi, thì ra là biết chuyện này.

Đồ đàn bà thúi đáng ghét, biết tình huống kiểu này, tại sao không nói cho tiểu gia một tiếng, chẳng lẽ muốn tiểu gia bị lửa cuồn cuộn thiêu chết sao?

Lâm Phàm vội nhìn bốn phía, tìm một chỗ có thể trú ẩn.

Dù nơi đây là cấm địa, nhưng đệ tử tông môn thường tới để rèn luyện, vậy thì nhất định có cách để tránh né.

Nếu không, khi loại tình huống này phát sinh, ai có thể chịu được?

Lâm Phàm chạy như điên về trung tâm cấm địa, mắt không ngừng đảo quanh tìm kiếm.

Những con hung thú nơi đây vốn sinh từ lửa cháy, cho nên không hề sợ hãi tình cảnh đang phát sinh, trái lại còn ngửa mặt lên trời rít gào, giống như là đang nghênh đón.

Mà khi chúng nó phát hiện Lâm Phàm, tức thì mắt đỏ lên, điên cuồng đánh tới hắn.

- Đi qua một bên, tiểu gia không có thời gian chơi cùng các ngươi. Lâm Phàm không dám đánh cược xem Bất Diệt Ma Thể có thể ngăn được lửa này không, bởi tiền cược chính là cái mạng nhỏ của hắn. Thấy một con hung thú thân rực lửa đánh tới, Lâm Phàm tiện tay phất một cái.

"Đinh, chúc mừng đánh chết hung thú Tiên Thiên cao giai. "

....

Những hung thú này có tu vi không cao, không mang được bao nhiêu điểm exp, mà giờ phút này hắn cũng không có lòng dạ đi cày cấp, chỉ biết không ngừng chạy về phía trung tâm.

Chợt mắt hắn sáng lên, bởi hắn nhìn thấy có một cái động nơi vách đá.

Hắn lập tức chui vào trong động, rồi cố nép mình càng sát càng tốt, cố tránh làn sóng lửa đang tràn tới.

....

Mười bốn sa phỉ vẫn nguyên vị trí chờ đại nhân về, thế nhưng chờ mãi, chờ mãi vẫn không thấy hồi âm. Đúng lúc bọn họ đang miên man suy nghĩ, toàn bộ mặt đất đột nhiên chấn động.

Cả đám khiếp sợ nhìn về phương xa, chỉ thấy bầu trời nơi đó bị thiêu đến đỏ bừng, thậm chí còn cả một luồng sóng nhiệt ập vào mặt.

Còn ở nơi dựng trại của Huyền Kiếm Các, Lưu Lăng Phong đã được đỡ về đây, cũng không có thương tổn gì quá lớn, chỉ là đầu óc còn có chút mê man, giống như đang phải cố hiểu rất nhiều chuyện.

Giờ khắc này, thiên địa biến sắc, Địa Ngục Hỏa Diễm sinh chấn động, Huyền Kiếm Các đương nhiên chú ý tới.

- Bên kia xảy ra chuyện gì vậy? Sư tỷ vẫn còn chưa về sao? Các nữ đệ tử thuộc cao tầng Huyền Kiếm Các đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều có vẻ nghi hoặc.

Một phụ nữ trung niên đi ra khỏi lều trại, ngưng thần nhìn về phía rừng lửa thiêu đốt đến tận trời cao kia, nhíu mày lại.

- Các ngươi đi theo ta, những người còn lại giữ nguyên vị trí. Sau đó, bà ta chợt bay lên, hóa thành một vệt sáng phóng về phía Địa Ngục Hỏa Diễm.

....

Lâm Phàm đương nhiên không biết có gì xảy ra ở ngoài kia, hắn đang thành thật tránh "hạo kiếp" ở bên trong cái động không sâu lắm.

Bảy địa điểm trên Thất Thánh Bảo Đồ, nơi đầu tiên đã khiếp như vậy, không biết mấy nơi kia có dạng gì nữa.

Lâm Phàm tặc lưỡi, rồi lại chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi lát nữa sóng lửa qua đi sẽ chuồn ngay, tránh xa bà nương điên ác độc kia.

Lửa tràn qua, tất cả lại có vẻ bình yên. Vừa lúc đó, từ phía bên ngoài, từng tiếng hung thú gào thét truyền tới. Những tiếng thét gào này như có thể xuyên thấu lòng người, làm cho người ta có cảm giác kinh hãi.

Lâm Phàm kinh ngạc, từ từ đi ra cửa động, muốn xem tới cùng là hung thú gì, lại có uy lực như vậy.

Nhưng khi hắn nhìn rõ, lập tức ngẩn ra.

Trong cái dòng sông lửa chia Địa Ngục Hỏa Diễm làm hai phần kia, một con hung thú loại chim đang giương cánh bay liệng, đón lấy những ngọn lửa phụt cao.

Đầu chim nhạn, mông kỳ lân, cổ rắn, đuôi cá, vảy rồng... Chính là một con phượng hoàng.

Lâm Phàm ngơ ngẩn mà nhìn. Hắn từng thấy vô số hình ảnh minh họa tưởng tượng về loài linh thú này lúc còn ở địa cầu, nhưng chưa bao giờ được gặp qua.

Chỉ thấy phượng hoàng dang rộng cặp cánh dài tới trăm trượng, bốn cái đuôi thật dài kéo theo những dải lửa hừng hực như vô tận.

Lâm Phàm nuốt một ngụm nước bọt, không ngờ hung thú sinh hoạt tại Địa Ngục Hỏa Diễm theo lời Sa Độc Long lại là phượng hoàng.

....

Mà cùng lúc này, trên một đỉnh núi tít phía xa, một đám người đang đứng trên đó, ngưng thần nhìn về Địa Ngục Hỏa Diễm, trên khuôn mặt không giấu được vẻ khiếp sợ.

- Sao bây giờ vẫn còn hung thú thượng cổ?

- Là phượng hoàng đã trải qua bốn lần niết bàn.

- Hung thú thượng cổ bất tử bất diệt...

Đám người Huyền Kiếm Các nhìn một màn trước mắt mà chấn động. Lần này họ tới đây là để tìm một vật, không nghĩ lại thấy một con hung thú thượng cổ, hơn nữa còn là phượng hoàng đã qua bốn lần niết bàn.

Phượng hoàng thuộc hung thú thượng cổ, lúc mới sinh tính là một lần niết bàn, mọc một đuôi. Mà bao nhiêu đuôi mọc sau này ứng với chừng đó lần niết bàn.

Đúng lúc này, một cỗ uy áp ép vỡ trời xanh, đột nhiên bao phủ trọn lấy Địa Ngục Hỏa Diễm.

Phía trên hư không xuất hiện một vòng xoáy đen kịt, rồi lại có một sợi dây thừng tỏa hào quang màu vàng bay ra từ đó.

Đám người Huyền Kiếm Các cảm nhận được cỗ uy áp này thì sắc mặt kịch biến, thậm chí thâm tâm sinh cảm giác kinh sợ muốn bỏ chạy.

Đây rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ muốn bắt hung thú thượng cổ này sao?

Mà Lâm Phàm, cũng đang trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh bá đạo này.

....

Cái dây thừng kia càng lúc càng sáng, nhuộm vàng cả vùng trời đất, lại không ngừng rung lắc trong hư không.

Phượng hoàng bốn đuôi kêu rít một tiếng, vang vọng thiên địa, lửa cũng theo đó càng bốc mạnh.

Lâm Phàm kinh hãi, cái dây thừng này sao mà lợi hại đến thế, có để người ta sống không chứ?

Hắn nhìn về vòng xoáy trên không, nơi đó phảng phất có một con mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm xuống dưới.

Mà cái dây thừng có được uy nghiêm vô thượng kia chính là đại biểu của thần linh, chủ nhân của con mắt kia.

Lâm Phàm lại thử dùng hệ thống tra xét phượng hoàng, vừa nhìn thì kinh hãi nín lặng.

"? ? ? "

Dấu chấm hỏi, dĩ nhiên tu vi vượt ra khỏi cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn. Đây là lần đầu tiên Lâm Phàm gặp được sinh vật có tu vi đột phá cảnh giới Đại Thiên Vị.

Nghĩ đến đây, Lâm Phàm sợ đến toát mồ hôi, nếu vừa rồi hắn chạy loạn, gặp ngay phượng hoàng này, lại theo thói quen "trang bức" trước mặt nó, như vậy kết cục nhất định rất thảm.

Chiến đấu nổ ra, uy thế hung mãnh, khí tức ngày càng mạnh, khiến đám người Huyền Kiếm Các đứng đằng xa mà cũng bị làn sóng dư chấn đẩy lùi về phía sau.

- Huyền sư tỷ làm sao bây giờ? Một nữ đệ tử lên tiếng.

- Nơi đây đã không phải chúng ta có thể nắm trong tay.

....

Phượng hoàng bốn đuôi này thật sự quá mạnh mẽ, giống như có năng lực hiệu lệnh toàn bộ ngọn lửa trong Địa Ngục Hỏa Diễm, để chúng không ngừng bốc lên, muốn thiêu đốt cả vòng xoáy lẫn sợi dây kia.

Thế nhưng trong nháy mắt, lửa đã bị một cỗ uy áp nhàn nhạt đè xuống.

Lâm Phàm thấy một màn như vậy, cũng bị dọa đến muốn hồn phi phách tán. Mà đúng lúc này, Hắn cũng nhìn thấy người đuổi giết mình đang ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời. Giờ không phải lúc so đo, hắn vội hô: - Chạy mau đi, nguy hiểm.

Huyền Vân Tiên đang nhìn tới xuất thần, nghe tiếng hô lập tức tỉnh lại, khi thấy người hô là Lâm Phàm, nàng bỗng quên cả kinh sợ vì một màn trên trời, tỏa ra sát khí, muốn hung hăng giáo huấn tặc tử đã thương tổn tới đồ đệ mình.

Nhưng đúng lúc này, trận chiến trên trời đã tới đỉnh điểm, phượng hoàng đập cánh liên tục, gió và lửa quyện vào nhau, hình thành cơn lốc lửa thật lớn, rồi dần dần phát triển thành vô số cơn lốc lửa lớn nhỏ bao trùm toàn bộ Địa Ngục Hỏa Diễm.

Huyền Vân Tiên cắn chặt răng, chọn lựa tránh né.

Vừa lúc đó, chỗ Lâm Phàm đứng đột nhiên cũng xuất hiện một cơn lốc lửa nhỏ, khiến Lâm Phàm cực kỳ hoảng sợ.

Thế nhưng, ngay một sát na sau, sắc mặt hắn hơi đổi.

"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể + 100 exp. "

....

- Bên này, bên này có huyệt động. Lâm Phàm lại "làm người tốt", hô to nhắc nhở Huyền Vân Tiên.

Huyền Vân Tiên liếc nhìn Lâm Phàm một cái, rồi chạy tới, chui vào trong động.

- Sao ngươi không vào? Nàng bỗng phát hiện Lâm Phàm đứng không nhúc nhích trước cửa động, vội thúc giục.

Giờ khắc này, Lâm Phàm cười buồn: - Huyệt động này chỉ có thể đủ một người tránh.

Huyền Vân Tiên vừa nghe, tức thì biến sắc, vẻ mặt không dám tin nhìn Lâm Phàm.- Ngươi...

Lâm Phàm nhìn Huyền Vân Tiên, miệng lại mỉm cười: - Có thể dành hy vọng sống sót cho mỹ nhân như nàng, chính là vinh hạnh của ta. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã hoàn toàn chìm vào trong đôi mắt kia rồi. Chỉ tiếc rằng thời gian gặp nhau quá ngắn...

Huyền Vân Tiên muốn mở miệng, lại bị Lâm Phàm ngắt lời.

- Đừng nói gì cả, trước khi chết, có thể được nhìn nàng thật gần, thật kỹ thế này, đã là hạnh phúc lớn nhất của ta. Bảo trọng... Lâm Phàm dứt lời, nâng một tảng đá lớn cạnh đó lên, từ từ che lấp cửa động.

Đúng lúc này, cơn sóng lửa hừng hực đã tràn tới càng lúc càng gần, muốn thiêu đốt thân thể Lâm Phàm. Lâm Phàm không ngừng ứa mồ hôi, mặt lộ vẻ vô cùng đau đớn, lại giống như liều mạng dùng sức chín trâu hai hổ, cố gắng che lấp cửa động.

Trốn trong động, Huyền Vân Tiên cứ thế ngây người nhìn Lâm Phàm nghiến răng lấp dần cửa động, tới khi tảng đá kia hoàn toàn che khuất cũng không nói nổi một câu nào, tựa như bị hành động và những lời vừa rồi của Lâm Phàm làm cho ngơ ngẩn.

....

Giờ phút này, Lâm Phàm đang tự do chạy qua lại trong làn sóng lửa, y phục trên người hắn đã bị cháy sạch.

- Hắc hắc, tiểu gia thực là một thiên tài. Xem ra, sau này trên thế gian, lại có một muội tử không biết tên bị hào quang của tiểu gia bao phủ rồi.

Ban nãy, Lâm Phàm phát hiện cơn lốc lửa không có bất kỳ sát thương gì với mình, bèn nảy ra ý này.

Hắn nghĩ, nếu cứ trốn trong động, đợi chuyện này qua đi, hắn vẫn phải tiếp tục chạy trốn, xui xẻo một chút còn sẽ bị bắt được. Vậy tại sao không để đối phương cho là mình đã chết, thậm chí về sau chẳng may gặp lại, đối phương còn phải cảm kích thay vì đuổi giết mình. Thêm nữa, phượng hoàng đại chiến với dây thừng thần bí kia, sao mình không rình một bên mà xem, nhỡ đâu có bảo vật rơi ra, mình nhặt được, vậy còn không phát tài?

Nghĩ là làm, từ đó có một màn lưu manh si tình nhường phần sống cho cô gái lần đầu tiên gặp mặt...

Lúc này, trận chiến trên trời giống như sắp tới hồi kết. Phượng hoàng có vẻ đã không còn là đối thủ của dây thừng kia, dần rơi xuống thế hạ phong.

Vừa lúc đó, một màn khiến Lâm Phàm kinh ngạc đã xảy ra. Dây thừng kia đột ngột tăng mạnh hào quang, hào quang bao phủ lấy cả phượng hoàng. Tiếp đó, dây thừng xoay tròn, quấn quanh đối thủ, rồi lại một luồng hào quang khác lóe lên, phảng phất như là cấm chế gì đó, gắt gao khắc chế phượng hoàng.

Kế tiếp, một bàn tay khổng lồ xuất hiện từ trong cái vòng xoáy trên hư không, tia sét quấn quanh đầu ngón tay, tổng thể bàn tay phủ đầy phù văn khó hiểu. Bàn tay chuyển động rất chậm, giống như đang bị cái gì đó khắc chế, nhưng không ngừng nhích về phía phượng hoàng kia.

Phượng hoàng đang bị trói chặt thấy một màn như vậy thì rít thảm một tiếng, lửa trên thân bùng mạnh lên, phá tan trói buộc, lao về phía vòng xoáy trên hư không.

"Ầmmmmm... "

Ánh sáng chói lòa lóe lên khiến Lâm Phàm phải nhắm chặt hai mắt lại, sau đó trời đất rung lắc kịch liệt, như là muốn đổ sụp.

Đợi khi Lâm Phàm mở mắt ra, lại không rõ chuyện gì đã xảy ra.

Bầu trời vẫn là bầu trời ấy, nhưng vòng xoáy kia không còn, phượng hoàng cũng không còn... Tất cả khôi phục bình tĩnh.

Chỉ có dòng sông lửa vẫn đang lẳng lặng chảy xuôi.

Lâm Phàm trầm mặc một hồi, bỗng hai mắt tỏa sáng.

Phía dưới nhất định có cái gì đó...

Lâm Phàm không hề nghĩ ngợi thêm, lao đầu vào trong dòng sông lửa.

----- oo0oo-----

☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
Bạn cần đăng nhập để bình luận