Tối Cường Hệ Thống

Chương 431: Tiểu Đội Chính Nghĩa

Chương 431: Tiểu Đội Chính Nghĩa

Người Long Giới cùng với những người chung chí hướng của các tộc khác tạo thành một đội, đứng lên chống lại Cổ Tộc, lần này bọn họ biết được một tin tức trọng yếu, bởi vậy mới xuất hiện ở nơi này.

Nghĩ sắp có chuyện xảy ra, hắn liền cảm giác thấy hơi căng thẳng, hơn nữa vừa cảm thấy căng thẳng, liền muốn đi tiểu.

Xem khu vực này hẳn là không có cổ thú, bởi vậy tìm một nơi tốt, chuẩn bị kỹ càng một hồi.

...

Lâm Phàm nhìn người đứng ở bên cạnh, nếu bây giờ hắn không đi ra thì chắc chắn sẽ bị tiểu đầy mặt.

Chính mình một mỹ nam tử anh tuấn tài hoa đầy mình, bây giờ nếu như bị tên này phun đầy nước tiểu trên mặt, đời này của tiểu gia coi như bị nhiễm phải một vết nhơ thật to.

Ngay khi Lâm Phàm suy nghĩ những điều này, vẻ mặt của tên Long Giới kia, hơi hơi biến đổi, giống như miệng cống sắp mở ra vậy, sông lớn cuồn cuộn muốn tuôn trào.

Lâm Phàm vốn sợ phiền phức, không muốn có bất kỳ giao thiệp gì cùng đám người kia cả, nhưng tình huống hiện tại, rõ ràng chính là bức mình tới con đường chết, không ra cũng được, vậy thì đàng hoàng bị tiểu vào mặt.

Đối với Lâm Phàm, bị tiểu vào mặt, đây không phải là muốn mạng nhỏ của hắn sao.

Mắt thấy tên Long Giới này, lúc muốn phun nước tiểu ra, Lâm Phàm không suy nghĩ nhiều, đột nhiên từ trong đất rầm một tiếng đứng dậy.

- Huynh đệ, hạ thủ lưu tình...

Lâm Phàm hét lớn một tiếng, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Long Giới.

Tâm thái thả lỏng, người Long Giới chuẩn bị tiểu tiện, vừa nghe lời này, nhất thời toàn thân run run, mà khi thấy một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mắt, tiểu đệ đệ cũng là đột ngột co rụt lại.

- A...

Trong chớp mắt, một tiếng thét chói tai đột nhiên từ bên trong miệng tên Long Giới truyền ra.

Vốn thời điểm tiểu tiện, chính là thời điểm là hưởng thụ nhất, nhưng vì Lâm Phàm đột nhiên xuất hiện, làm cho người Long Giới khiếp sợ, run như cầy sấy, nửa cái mạng già này kém chút đều bị doạ đến không còn.

- Đoàn Minh, xảy ra chuyện gì?

Lúc này một đám các tộc người, nghe được tiếng cuống quít kêu sợ hãi của Đoàn Minh, cũng cả kinh, cho rằng có chuyện gì xảy ra, vội vội vàng vàng chạy đến.

- Ngươi là ai?

Lúc này, khi mọi người thấy Lâm Phàm, đều cảnh giác.

Ở Cổ Thánh Giới không chỉ cần phải chú ý Cổ Tộc, còn càng phải thêm chú ý các tộc khác.

Bởi vì người bán đi đồng loại, đổi lấy thân phận địa vị Cổ Tộc, đếm không xuể.

- Các vị đừng kích động, cũng chớ sốt sắng, ta không phải là người xấu.

Lâm Phàm nhìn những vẻ mặt cảnh giác đối với mình, vội vàng nói.

Cũng đừng đợi tới lát nữa một lời không hợp liền bổ tới đánh mình.

Tuy rằng tiểu gia không sợ phiền phức, thế nhưng nhiều hơn một chuyện chi bằng ít đi một chuyện.

- Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?

Lúc này, trong đám chủng tộc, một tên nam tử trung niên Dực Tộc lên trước hỏi.

Lâm Phàm nhìn những người này, hơn hai mươi người, các tộc đều có, cũng có chủng tộc không quen biết.

Nhưng mà hơn hai mươi người này, khí tức mỗi người đều không đơn giản, đều đã trải qua gột rửa bằng máu.

Phóng tầm mắt nhìn, nhỏ yếu nhất, cũng có tu vi Địa Thiên Vị trung kỳ.

- Ta gọi là Lâm Phàm, Nhân tộc, ta vừa ẩn trốn đây, thật không nghĩ đến vị nhân huynh này đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ta, ta chỉ là chào hỏi, không ngờ rằng vị nhân huynh này lại đột nhiên sợ hãi kêu lên, ta cũng bị dọa cho hết hồn.

Lâm Phàm đương nhiên sẽ không nói ra, chính mình vì trốn tránh Cổ Tộc truy sát cho nên mới tìm một cái hố để ẩn nấp.

Dù sao nói ra điều này, thật sự là có chút mất mặt.

Người Dực Tộc này, nghe được lời Lâm Phàm nói, dò xét cẩn thận Lâm Phàm một phen, cuối cùng cũng buông lơi cảnh giác, sau đó hướng về phía mọi người ở sau lưng khoát tay một cái.

- Mấy người không cần sốt sắng, đây là hiểu lầm.

Dực Tộc hướng về mọi người nói.

Đám người kia vốn rất khẩn trương, lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, càng đến gần nơi đóng quân của Cổ Tộc, nội tâm của bọn họ càng căng thẳng, vừa có gió thổi cỏ lay, liền thần hồn nát thần tính.

- Ta gọi Hạ Trạch Hoa, là tiểu đội trưởng.

Hạ Trạch Hoa lên trước cùng Lâm Phàm trò chuyện với nhau.

Hiểu lầm đã được giải trừ, Lâm Phàm cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng là người Dực Tộc này, bắt đầu trò chuyện.

Lửa trại lách tách thiêu đốt lên.

Lâm Phàm liên tục cùng Hạ Trạch Hoa trò chuyện về Cổ Thánh Giới, mà ngồi cách đó không xa Đoàn Minh lại dùng vẻ mặt ưu sầu nhìn Lâm Phàm.

Vừa rồi hắn thật sự bị Lâm Phàm hù chết, nhất là tiểu đệ bây giờ, sửng sốt là một chút cảm giác đều không có, dường như đã bị làm cho ssợ hãi ỉu xìu đi rồi.

Khóc không ra nước mắt.

Lúc này Hạ Trạch Hoa nghe được Lâm Phàm vừa phi thăng mà đã có can đảm giết Cổ Tộc, bội phục vỗ vai Lâm Phàm:

- Huynh đệ tốt, ngươi thật can đảm, để người khác phải khâm phục.

Trong lúc nói chuyện ngắn ngủi với nhau, Lâm Phàm phát hiện Hạ Trạch Hoa rất là hay nói, hơn nữa tính cách thô lỗ, có chút phù hợp với điều kiện kết giao bằng hữu của Lâm Phàm.

- Đâu có, đâu có, so với Hạ huynh thì chính là tiểu vu gặp đại vu.

Lâm Phàm khoát tay, khiêm tốn nói.

- Lâm Phàm, không cần khiêm tốn, đệ có thể một người một ngựa chém giết người của Cổ Tộc, dũng khí bậc này quả thật hiếm thấy.

Hạ Trạch Hoa nói.

Hai người quen biết không lâu, mà đã xưng huynh gọi đệ, tốc độ này cũng để người khác trợn mắt há mồm.

- Lâm huynh, một người một mình làm, độ nguy hiểm đều rất cao, không bằng gia nhập vào tiểu đội Chính Nghĩa, chúng ta đồng thời liên thủ, vì các tộc giành được càng nhiều tự do.

Hạ Trạch Hoa nói.

- Ngạch...

Lâm Phàm sững sờ, vẻ mặt không thể tin được.

Hắn không nghĩ tới Hạ Trạch Hoa này, vậy mà lại mời hắn gia nhập tiểu đội bọn họ.

Hơn nữa tên của tiểu đội này, theo Lâm Phàm thấy đúng là xui xẻo.

- Tiểu đội Chính Nghĩa.

Danh xưng này, giống như tên của một đội ngũ đỡ đạn vậy, dù ở trong kịch truyền hình thì cũng không sống quá ba tập.

- Lâm huynh, lần này chúng ta nhận được tin tức, Tuyệt Vọng Hầu thân bị trọng thương, thực lực không bằng lúc trước, lần này chúng ta đến đây chính là vì muốn giết Tuyệt Vọng Hầu, giải phóng khu vực này, ta Hạ Trạch Hoa chính thức mời ngươi, gia nhập tiểu đội Chính Nghĩa chúng ta, vì sự tự do của các tộc, mà nỗ lực.

Lúc này, Hạ Trạch Hoa đột nhiên đứng lên, rất trịnh trọng nhìn Lâm Phàm.

Mà chung quanh những người kia, cũng nhìn về phía Lâm Phàm.

Bọn họ mặc dù không có nói chuyện, thế nhưng vẫn luôn nghe nội dung đội trưởng cùng Nhân tộc này trò chuyện.

Dưới cái nhìn của bọn họ, Nhân tộc này thật đáng kính nể, cũng có tư cách gia nhập đại gia đình này của bọn họ, cùng đối kháng Cổ Tộc.

Lâm Phàm giờ này trợn tròn mắt, hắn không biết phải trả lời như thế nào.

Đối với mình, Lâm Phàm luôn hiểu rất rõ.

Đi tới đâu, thì nơi đó gặp xui xẻo.

Nếu mình gia nhập tiểu đội này, tỷ lệ toàn quân bị diệt, nhất định định sẽ tăng lên.

- Cái này...

Lâm Phàm lắc đầu, muốn cự tuyệt, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi kia của Hạ Trạch Hoa, Lâm Phàm cũng không biết làm sao.

Cuối cùng, Lâm Phàm đứng lên, vung tay một cái:

- Tốt, vì tự do, ta đương nhiên là muốn góp một phần sức lực, nhất định phải khiến Cổ Tộc biết thế nào là sự lợi hại của chúng ta.

Hạ Trạch Hoa vẻ mặt mong đợi nhìn Lâm Phàm, trong lòng cũng có chút lo lắng người Nhân tộc khiến mọi người kính nể trước mắt này sẽ từ chối, thế nhưng vào đúng lúc này nghe được Lâm huynh đồng ý, Hạ Trạch Hoa cũng cười vui vẻ.

- Tốt, ngày hôm nay chúng ta để hoan nghênh Lâm huynh gia nhập tiểu đội chúng ta, bản đội trưởng, liền lấy ra mỹ thực vẫn cất giấu lâu nay, hảo hảo chúc mừng một phen.

Hạ Trạch Hoa vung tay, một đống mỹ thực xuất hiện ở bên trên.

- Đội trưởng uy vũ...

- Đội trưởng vạn tuế...

Các đội viên của tiểu đội Chính Nghĩa, nhìn thấy những mỹ thực này, hưng phấn rống lên.

- Ha ha...

Lâm Phàm lúc này trong lòng cũng lúng túng nở nụ cười, chuyện này rốt cuộc là chuyện tốt, hay là chuyện xấu.

Hạ huynh đến cùng là ngốc thật hay là giả ngốc, chúng ta chỉ mới biết nhau một khoản thời gian ngắn, ngươi liền kéo ta nhập bọn.

Đội ngũ như thế này, đội trưởng lại dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, có thể sống đến tận bây giờ thật sự là một kỳ tích.

------------------------------
Bạn cần đăng nhập để bình luận