Tối Cường Hệ Thống

Chương 1101: Không nên đưa lưng cho kẻ địch!

Chương 1101: Không nên đưa lưng cho kẻ địch!

--------------------------------------------------

Thâm Uyên Chủ Thần và Hư Không Chủ Thần nhìn cảnh này, nhất thời giận dữ gầm thét:

- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Sao lại đột nhiên thu tay?

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật hết sức vô tội, hắn cũng muốn giết chết người này lắm, nhưng người này luôn lấy xà phòng doạ hắn, cái này không liên quan đến vấn đề có giết hay không, mà hắn không muốn giao mệnh nhỏ của mình vào trong tay tiểu tử kia.

Hắn không biết xà phòng của tiểu tử này còn có thể thi triển mấy lần, nhưng nhìn tiểu tử này làm càn như vậy, không uý kỵ mình cũng tí nào, nhất định hằn còn vốn liếng, cục xà phòng kia chắc chắn còn dùng được.

- Bản Vương Phật…

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật vừa muốn nói gì đó, nhưng bị hình ảnh trước mắt dọa sợ ngây người.

Hư Không Chủ Thần đột nhiên kêu thảm, thân thể bị Lâm Phàm dùng một quyền đánh xuyên, Thần hạch bị hắn nắm trong tay.

- Ha ha…

Lâm Phàm cười lớn, đấm ra một quyền, ai dám chống đối, các Chủ Thần này tuy rằng lợi hại, nhưng mà bây giờ còn tác dụng chó gì.

Lâm Phàm nhìn Hư Không Chủ Thần.

- Thế nào? Có phải ngươi giờ đang rất sợ?

Hư Không Chủ Thần nhìn lồng ngực mình, ở đó cái cửa động cực kỳ trống trải, đặc biệt là máu tươi ở đó không ngừng chảy ra, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Phàm.

- Trả Thần hạch cho ta.

Hắn không nghĩ tới mình có kết cục như thế này, sao tên thổ dân kia lại mạnh như vậy? Rõ ràng hắn đã cố gắng phòng thủ, nhưng đối phương vẫn xuyên qua được bình phong thần lực của mình, một quyền xuyên ngực đồng thời lấy đi Thần hạch.

Bọn họ là Chủ Thần, không có Thần hạch sẽ trở thành một phế nhân, thậm chí sẽ chết, mà thân thể cường hãn này cần thần lực tẩm bổ, nếu không có Thần hạch cung cấp thần lực, thân thể chắc chắn sẽ bị mục nát, suy yếu.

Lâm Phàm bĩu môi.

- Ngươi đang nằm mơ à?

Cảm nhận được sức mạnh Thần hạch trong tay, trên mặt Lâm Phàm nở nụ cười, quả nhiên là thứ tốt, thần lực trong này mênh mông như biển, giờ Hư Không Chủ Thần mất đi Thần hạch, vậy thì hắn còn năng lực gì?

- Không…

Hư Không Chủ Thần gào thét.

Ầm!

Lâm Phàm hơi dùng lực, Thần hạch dần nứt toát, thần lực trong đó tản ra ngoài, toả trong thiên địa.

Lúc trước, hai mắt Hư Không Chủ Thần tràn ngập thần quang, nhưng từ từ ảm đạm, dần dần mất đi sinh cơ.

- Keng, chúc mừng Ký chủ giết được Hư Không Chủ Thần.

- Keng, kinh nghiệm tăng cường...

Cảm giác giết Chủ Thần thật sự quá tuyệt vời, đặc biệt là âm thanh nhắc nhở kinh nghiệm càng khiến Lâm Phàm vui vẻ, khoái cảm này không thể dùng lời nói hình dung được.

Thâm Uyên Chủ Thần tình huống thế này, cả người bắt đầu run rẩy, cảm thấy choáng váng, bốn vị Chủ Thần lúc này chỉ còn mình hắn.

Lúc này, nội tâm hắn thật sự sợ hãi, đặc biệt khi đối phương đưa ánh mắt khóa chặt mình, càng khiến hắn thêm sợ hãi, tâm thần cực kỳ cường hãn của hắn vào đúng lúc này bắt đầu run rẩy.

Tên thổ dân này không phải người...

- Thâm Uyên Chủ Thần, hiện tại chỉ còn một mình ngươi, à còn cả con lừa trọc kia nữa, nhưng ngươi đừng hy vọng vào hắn, hắn không giúp gì được ngươi đâu.

Lâm Phàm cười nói.

Thâm Uyên Chủ Thần nhìn Lâm Phàm, lại đưa ánh mắt nhìn Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, trong mắt lóe lên thần quang, tình huống bây giờ rất ác liệt, thực lực thổ dân trước mắt đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn, mà hắn cũng không còn nắm chắc phần thắng khi đấu với đối phương nữa.

- Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu ra tay, mỗi một lần đều trốn trốn tránh tránh, ngươi có biết ngươi đang phản bội chúng ta?

Thâm Uyên Chủ Thần lạnh lùng quát.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật phát lời thề, tự nhiên không thể chung đường với tên kia được, nhưng mỗi lần đều như vậy, thật khiến hắn không biết làm gì.

Bây giờ ba vị Chủ Thần đã ngã xuống, đây là đả kích cực kỳ nặng nề đối với Nguyệt Ảnh đại lục.

Tuy Chủ Thần rất cường đại, nhưng con đường trở thành Chủ Thần lại vô cùng khó khăn, phải trải qua vô số tuế nguyệt mới có thêm một vị. Hiện tại, chết đi ba vị, sau này làm sao xâm lấn Vô Tận đại lục.

Trong lòng Vị Lai Vô Lượng Vương Phật oán giận, Phật tâm bạo nộ, hắn biết tất cả những thứ này đều do tiểu tử kia làm hại, nhưng hắn còn có biện pháp gì, bảo bối thần bí của tiểu tử kia thật sự quá dọa người, nếu như không phòng bị, thì đến chết cũng không biết mình chết như thế nào đâu.

Thâm Uyên Chủ Thần muốn té lắm rồi, hắn không muốn ở chỗ này chịu chết.

Lâm Phàm nhìn thấy thế, nhất thời cười cười.

- Muốn chạy... ?

Thâm Uyên Chủ Thần chợt quát một tiếng, một đoàn khí tức vực sâu chợt phát, hư không nứt ra một cái khe giống như miệng Thôn Thiên cự thú, trong đó đầy rẫy khí tức hủy diệt.

- Thổ dân, muốn giết bản Chủ Thần sao, không có cửa đâu!

Thâm Uyên Chủ Thần không muốn ở đây nữa, nếu lưu lại chỉ có một con đường chết, hiện tại phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, trở về nhanh chóng thông báo với những Chủ Thần khác, bên phía Vô Tận đại lục, có một thổ dân vô cùng mạnh mẽ, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật thì không dựa dẫm được.

Thâm Uyên Chủ Thần đứng trước vết nứt nhìn Vị Lai Vô Lượng Vương Phật một cái.

- Sau khi trở về, ta sẽ nói hết chuyện của ngươi với những Chủ Thần khác, ngươi rõ ràng không muốn hợp tác với chúng ta, chỉ muốn làm suy yếu thực lực của chúng ta thôi.

Hiện tại, hắn có thành kiến rất lớn với Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, từ khi vừa bắt đầu, bọn hắn có quan hệ hợp tác, nhưng bây giờ, nhiều vị Chủ Thần đã chết đi đều liên quan tới hắn, cho nên vụ làm ăn này không cần nghĩ lại nữa.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật rối rắm.

- Thâm Uyên Chủ Thần, ngươi không nên như vậy.

Thâm Uyên Chủ Thần hét lên.

- Không nên? Vậy nên làm gì? Tuy ngươi không cùng đường với thổ dân này, nhưng ngươi cũng không có lòng tốt, ngươi nghĩ rằng Chủ Thần chúng ta sẽ tin ngươi nữa? Chờ sau khi ta rời đi, ngươi cũng sẽ giống như thổ dân này, đều là kẻ địch của Chủ Thần chúng ta.

Lâm Phàm cười nói.

- Thâm Uyên Chủ Thần ngươi đi mau lên, lần này ta sẽ thả ngươi rời khỏi, nhớ kỹ, con lừa trọc này không phải hạng người tốt lành gì, các ngươi hợp tác với chính là muốn chết, hắn ngay cả sư môn của mình mà hắn còn tiêu diệt, nói chi việc thật tâm hợp tác với các ngươi?

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật trấn áp toàn bộ Thái Thượng lão tổ của Thiện Ác Phật Tông, mặc dù bọn họ đều là vãn bối của hắn, cùng một đạo chính thống, vậy mà hắn vẫn không hề lưu thủ ra tay trấn áp tất cả, tất cả những đệ tử Phật môn phản kháng đều bị giết.

Đây chính là bá quyền.

Thâm Uyên Chủ Thần nhìn Lâm Phàm.

- Thổ dân, các ngươi chờ đó cho ta...

Lúc này, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật hơi nhắm mắt, sau đó mở hai mắt ra.

- Không ngờ mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, nếu đã thế, ngươi cũng không cần rời đi đâu.

Ầm ầm!

Vạn trượng phật quang bao phủ thiên địa, phật thủ màu vàng che kín bầu trời bao phủ lại miệng vực sâu, dưới phật thủ, vực sâu chấn động, không ngừng nứt toác, cắt đứt đường đi của Thâm Uyên Chủ Thần.

- Ngươi muốn làm gì?

Thâm Uyên Chủ Thần rống giận, hắn không nghĩ đến Vương Phật lại dám động thủ.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật chắp hai tay lại.

- A Di Đà Phật.

Lâm Phàm thấy cảnh này, nhất thời cười lớn, bước lên một bước, xuất ra một chưởng.

- Thâm Uyên Chủ Thần, hôm nay coi như ngươi may mắn, đi nhanh lên, ông đây giúp ngươi cản hắn lại...

Ầm!

Phật quang rung động, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật thấy cảnh này, trong lòng giận dữ.

- Tiểu tử, đừng quản việc không đâu.

Thâm Uyên Chủ Thần nhìn Lâm Phàm.

- Đa tạ...

Hắn không ngờ tiểu tử này lại giúp mình, sau đó nhanh chóng xoay người, lập tức rời đi.

Nhưng trong khoảnh khắc đó.

Phù một tiếng.

Thâm Uyên Chủ Thần ngẩn ngơ, không biết từ khi nào, một chiếc chủy thủ đã cắm vào bên hông hắn.

- Ngươi...

Lâm Phàm lắc đầu bất đắc dĩ.

- Nhớ kỹ, đừng bao giờ đưa lưng của ngươi giao cho kẻ địch...

Thâm Uyên Chủ Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận