Tối Cường Hệ Thống

Chương 752: Người cuối cùng

Chương 752: Người cuối cùng

Chu Địch dùng ngữ khí rất nhỏ nói.

- Người ta có nỗi khổ riêng.

Lâm Phàm đột nhiên cảm giác, đám đồ đệ của mình đã đi trước mình rất xa nha. Bản thân vẫn còn không buồn không lo, thì bọn chúng đã bắt đầu phiền não vì gia đình rồi.

Trong một đế quốc nào đó! Tân hoàng đời thứ nhất đăng cơ khai sáng đế quốc.

Trong đại điện, có đủ bá quan văn võ hội tụ.

Trên người Tiêu Trạch và Lưu Thủy Thủy mặc chiến giáp, biểu tình trên mặt đầy vẻ thỏa mãn.

Hai ngươi đã sớm nên duyên vợ chồng, sau đó lang bạt Huyền Hoàng Giới, vì thực lực mạnh mẽ nên được một vị Đế Hoàng ba lần đến mời trợ giúp, bây giờ đã năm năm trôi qua, là lúc Hoàng triều thành lập, hai người cảm giác, đây là thời điểm nên rời đi.

- Tiêu ái khanh, Lưu ái khanh nghe phong.

Ngồi trên long toạ, một người đàn ông trung niên, khí tức Đế Hoàng bao phủ.

- Tiêu ái khanh cùng Lưu ái khanh vì trẫm khai sáng đại nghiệp, công lao hiển hách, cho nên, hôm nay phong làm khai quốc Đại nguyên soái, chưởng quản binh mã đế quốc.

Đế Hoàng họ Vũ, tự Phong Vũ Hoàng, còn quốc hiệu thì gọi là Vũ Quốc.

Nghe sắc phong, văn võ bá quan đều thán phục, cùng ước ao và đố kị.

Chưởng quản binh mã cả đế quốc, quyền lực ngập trời bực này, hoàn toàn dưới một người trên vạn người.

Vũ Hoàng lại dám đưa binh mã giao cho vợ chồng Tiêu Trạch, có thể thấy sự tín nhiệm đối với hai người này.

Tiêu Trạch và Lưu Thủy Thủy liếc mắt nhìn nhau đồng thanh nói.

- Vũ Hoàng, bây giờ đại nghiệp đã thành, hai vợ chồng chúng ta cũng không cầu danh lợi, mà chỉ muốn ẩn lui, sống cuộc sống như người bình thường, kính xin Vũ Hoàng tác thành.

- Hai vị ái khanh, chẳng lẽ bản Hoàng sắc phong làm các ngươi bất mãn? Bản Hoàng đồng ý cùng hai vị chia sẻ thành quả thắng lợi này. Vũ Hoàng nói.

Theo Vũ Hoàng, lần này có thể thành lập đại nghiệp, không thoát khỏi quan hệ với hai vợ chồng Tiêu Trạch.

Nếu không có bọn họ giúp đỡ, Vũ Hoàng sớm đã không biết bao nhiêu lần.

- Vũ Hoàng, năm đó ngài mời hai vợ chồng ta phụ trợ, chúng ta cũng đã nói, khi đại nghiệp thành là lúc vợ chồng ta ly khai, bây giờ Vũ Hoàng đã thành tựu đại nghiệp, chúng ta tin tưởng, Vũ Quốc dưới sự lãnh đạo của người, sẽ càng thêm huy hoàng.

- Vũ Hoàng, bây giờ chiến tranh đã kết thúc, vợ chồng chúng ta chỉ nghĩ tới cuộc sống bình thường, không mong chức quyền.

- Nếu tương lai Vũ Hoàng cần chúng ta, thì vợ chồng ta quyết không chối từ.

Đối với hai người Tiêu Trạch, bọn họ không muốn cuốn vào sự tranh đoạt trong Hoàng triều.

Công cao khuất chủ bọn họ vẫn biết, khi đứng càng cao, kiêng kỵ càng nhiều.

Tuy rằng bây giờ Vũ Hoàng nguyện ý cho bọn họ tất cả, nhưng họ biết, dần dần về sau, việc này có thể đưa tới họa sát thân.

- Nếu như vậy... Vũ Hoàng thở dài tiếc nuối.

Lúc này, Lâm Phàm đang đứng trên hư không đánh giá hai người. Hắn không ngờ, Tiêu Trạch cvàùng Lưu Thủy Thủy dĩ nhiên lăn lộn tốt nhất.

Trong vòng mấy năm ngắn ngủi, hai người dĩ nhiên trợ giúp người khác dựng được cả một cái quốc gia.

- Haizz…

Khi âm thanh truyền tới, tất cả mọi người trong cung điện đều cảnh giác.

Nhưng Tiêu Trạch và Lưu Thủy Thủy không như thế.

Thần sắc hai người biến đổi, sau đó ngẩng đầu nhìn hư không.

- Lão sư...

Bọn họ không nghĩ tới mình còn có thể nhìn thấy lão sư.

Lâm Phàm có ảnh hưởng vô cùng to lớn với họ, dù cho mấy đời sau, cũng không thể quên.

- Ừm.

Lâm Phàm rất hài lòng nhìn vợ chồng bọn họ.

Theo Lâm Phàm, trong đám đồ đệ cũng chỉ có tu vi của Tiêu Trạch và Trụy Mặc là cao nhất.

- Hai vị ái khanh, vị này là...

Vũ Hoàng nhìn thấy có người trong hư không, trong lòng run lên, hắn có cảm giác muốn lôi kéo quan hệ với người này.

- Vũ Hoàng, vị này chính là sư phụ của chúng ta. Tiêu Trạch nói.

Tiêu Trạch vốn là con cháu đời sau của Tiêu gia, vì một ít chuyện mà Tiêu gia sa sút, Tiêu Trạch cảm thấy việc này cũng không phải chuyện buồn. Tiêu gia suy tàng, hắn không cần phải lo tranh đấu, không cần lo công việc bề bộn, cũng không cần vì chuyện gia tộc mà buồn phiền.

- Được rồi, cùng vi sư đi thôi.

Lâm Phàm nhẹ giọng nói.

- Dạ, sư phụ. Tiêu Trạch gật đầu.

Lâm Phàm vung tay áo, chớp mắt không còn bóng người nào.

Vũ Hoàng vừa muốn nói gì, nhưng chỉ có thể nuốt vào bụng.

...

- Các ngươi lợi hại thật, mấy năm qua lại làm ra sự tình lớn như vậy, nếu tiếp nhận sắc phong, đã trở thành Đại nguyên soái rồi. Lâm Phàm cười nói.

- Lão sư, nào có, thời điểm bọn con giúp hắn hoàn thành đại nghiệp, đã nghĩ sẽ rời đi rồi, Đế Vương vốn vô tình, tuy hôm nay sắc phong con là nguyên soái nhưng rất khó nói, sau này sẽ không sợ chúng con đoạt quyền, mà chém giết chúng con.

Tiêu Trạch hiểu rất rõ.

- Biết những thứ này, sao còn bận bịu giúp người ta thành lập đại nghiệp? Lâm Phàm cười hỏi tiếp.

- Lão sư, con và Thuỷ Thuỷ lang bạt Huyền Hoàng Giới, nhận thấy bởi vì hung thú mà rất nhiều thành thị bị hủy diệt, Hoàng triều sụp đổ, binh hoang mã loạn lạc, khiến dân chúng lầm than. Sau đó chúng con gặp Vũ Hoàng, một vị quân nhân biết thương yêu con dân của mình nên mới nguyện ý giúp hắn hoàn thành đại nghiệp, hơn nữa, khi đó, lấy thực lực những người bên cạnh hắn, rất khó thành công, sợ rằng sớm sẽ bị người ám sát. Tiêu Trạch nói.

- Thì ra là vậy, tốt rồi, bây giờ các ngươi và các sư huynh đệ đoàn tụ, cùng theo ta làm đại sự. Lâm Phàm nói.

Chống lại Cổ Tộc, tự nhiên muốn tìm những người quen thuộc của mình, mà đám đệ tử này là những người Lâm Phàm hắn quen thuộc nhất, đã bỏ ra không ít công phu trên người họ.

Chờ sau khi đưa bọn chúng tới Cổ Thánh Giới, lấy năng lực của mình, nâng tu vi cho chúng.

- Lão sư, mấy năm qua Thiên Tiêu đã xảy ra chuyện gì? Biến hóa thật lớn nha, nếu không phải ngài nói hắn là Thiên Tiêu, đồ đệ còn tưởng là người.

Tiêu Trạch lên tiếng.

- Biến hoá thê thảm, aiii… thê thảm, thảm...

Lâm Phàm cũng không biết nói thế nào, sau đó để đám người Tiêu Trạch đi an ủi một phen.

Ở một thành trì nào đó.

Trụy Mặc là võ sư trong một võ quán, thỉnh thoảng dạy võ cho một ít trẻ con nhà nghèo.

Trụy Mặc vốn là một đứa trẻ nô bộc, sau này hữu duyên nên trở thành đệ tử Lâm Phàm, thiên tư thay đổi, đồng thời lại có tính kiên trì, nên trong vòng năm năm này, thực lực đại tăng, trong số đông đảo đệ tử của mình, chỉ có Tiêu Trạch có thể so sánh với hắn.

Tang Thiên Hạo và Hàn Mông Mông nổi danh ở Huyền Hoàng Giới, là một đôi vợ chồng đại hiệp, chuyên hành hiệp trượng nghĩa tích lũy uy danh hiển hách.

Thời điểm Làm Lâm Phàm tìm tới hai người, thấy bọn họ đang đuổi giết một tên hái hoa đạo tặc.

Năm năm không gặp, tự nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói, còn đối với Lâm Phàm, những thứ này đều tràn đầy hồi ức.

...

Sau khi tìm được đám đệ tử, còn một người cuối cùng.

Đó chính là Yêu Vô Tà.

Cái thể chất đặc biệt kia của Yêu Vô Tà làm Lâm Phàm không bao giờ quên, không biết mấy năm năm trôi qua, nó đã trưởng thành tới trình độ nào.

Thời điểm Lâm Phàm xuất hiện lần nữa, hắn đã xuất hiện trên bầu trời Táng Yêu Thành.

Bây giờ, Táng Yêu Thành vẫn tấp nập người ra vào.

Đã lâu rồi mình không tới đây.

Yêu Vô Tà có thể phát triển không thể thoát khỏi quan hệ với mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận