Tối Cường Hệ Thống

Chương 617: Ta dẫn người đi trước, các ngươi ở lại làm gì làm…

Chương 617: Ta dẫn người đi trước, các ngươi ở lại làm gì làm…

- Ta *, ở đâu chui ra thêm hai tên nữa vậy.

Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ, đang cố gắng thì chớp mắt lại có hai cường giả giáng lâm, hơn nữa một người trong đó còn dùng tay xé rách cấm chế, không phải thực lực của đối phương ngang với tám lão đầu sao?

Hổn hển!

Thiên địa phương xa có mây hồng vờn quanh, cảnh tượng kì dị nhìn rất bá đạo, nhìn qua là người đến không phải kẻ đầu đường xó chợ.

- Ha ha, Tôn chủ đến rồi, Nhân tộc Đại Đế, giờ chết của ngươi đến.

Tà Minh Điện Chủ mừng như điên, vốn cho rằng sẽ phải chết ở đây, không ngờ Tôn chủ lại đến.

Trong mắt Tà Minh Điện Chủ, Tôn chủ chính là cường giả tuyệt thế, dù đối mặt Cổ Tộc Chí Cao, cũng có thể đứng ngang hàng.

- Lão tổ cứu ta, cái tên Nhân tộc Đại Đế này muốn giết ta.

Hồ Hoàng đang kêu trời trách đất, thì bây giờ đã bình tĩnh lại, trên mặt lộ rõ vui mừng, hắn không nghĩ đến Lão Tổ dĩ nhiên đến rồi.

Mình đến đây không nói cho ai biết cả, chẳng lẽ lão tổ bình thường đều đang quan sát mình hay sao?

Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, Hồ Hoàng cảm giác có chút quái dị.

Địa vị hôm nay của Hồ Hoàng, vốn là lão tổ, sau khi Lão Tổ chuẩn bị thoái vị bế quan tu luyện, sẽ truyền chức lại cho phụ thân của Hồ Hoàng, thế nhưng phụ thân hắn không cẩn thận bị Cổ Tộc giết, nên vị trí này mới rơi xuống đầu Hồ Hoàng, chuyện này làm hắn vô cùng hưng phấn.

Vừa nghĩ đến mọi hành động của mình đều bị lão tổ giám thị, Hồ Hoàng có cảm giác bị người dòm ngó, rất không thoải mái.

Thế nhưng nghĩ đến tình cảnh hôm nay, nếu không phải lão tổ luôn quan sát mình, thì thôi đi theo lão cha cmnr.

Điều này chứng minh, lão tổ vẫn rất quan tâm đứa cháu trai như hắn.

Trong lòng Hồ Hoàng chảy xuôi một dòng hạnh phúc.

Cảm giác có người quan tâm, thực là tốt.

...

Lâm Phàm giờ rất muốn mắng chửi người, cái này không phải bị hố sao? Vừa mới chuẩn bị thu hoạch hai đống kinh nghiệm, nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim.

Hơn nữa, nhìn thái độ của bọn họ, hình như không cho phép mình giết hai người này.

Mặt mũi ngươi đáng giá mấy đồng?

Nếu bản Đế cấp mặt mũi cho các ngươi, vậy mặt mũi bản Đế không còn chút gì rồi.

- Tà Minh Tôn chủ, Hồ tộc lão tổ.

Vân Tông chủ thấy hai người trong hư không toả ra khí tức bàng bạc khiến hắn run cả người.

Đây đều là cường giả đỉnh tiêm, trong Tà Minh, cường giả vô số, còn có thập đại Tôn chủ cực kỳ cường hãn, mỗi người xưng bá một phương.

Mà Hồ tộc lão tổ cũng là cường giả thế hệ trước của Hồ Tộc, đã lánh đời, tu vi tự thân cao đến mức không thể hạn định.

Bây giờ hai đại thần này đều đến, cho nên, người tự nhiên là không giết được.

- Lâm Phàm, hai người này rất mạnh, tốt nhất nên tôn trọng mặt mũi đối phương.

Chẳng biết từ lúc nào Vân Tông chủ đã đến bên người Lâm Phàm, lén lén lút lút nói với hắn.

Lâm Phàm nhìn hai người trong hư không lộ ra khí tức áp bức, làm trái tim nhỏ của hắn bắt đầu nhảy lên.

- Vân Tông chủ, hai người nếu so sánh cùng Cổ Tộc Chí Cao thì ai lợi hại hơn? Lâm Phàm hỏi.

Vân Tông chủ nhìn Lâm Phàm, không biết sao hắn lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn trả lời.

- Đương nhiên Chí Cao mạnh nhất, hai người này mặc dù cũng là cường giả Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị, nhưng tu vi của Chí Cao rốt cuộc đạt đến mức nào thì vẫn chưa có người biết.

Thế nếu so sánh với phân thân của Cổ Tộc Chí Cao, thì ai mạnh ai yếu? Lâm Phàm lại hỏi.

- Phân thân của Cổ Tộc Chí Cao mạnh hơn.

- Há, đã hiểu.

Lâm Phàm gật đầu, trong lòng nắm chắc hơn.

- Lão tổ hãy giúp ta báo thù, người này đã giết chắt gái của ngài, khổ thân khuê nữ đáng thương, bị Nhân tộc Đại Đế vô tình chém giết, khiến cháu rất đau lòng. Hồ Hoàng cao giọng nỉ non.

- Tôn chủ, hãy giúp ta báo thù, hài nhi đáng thương của ta bị Nhân tộc Đại Đế giết, chết một cách không minh bạch, trái tim ta rất đau. Tà Minh Điện Chủ cũng đau lòng, kêu khóc.

- Giời ạ!

Lâm Phàm có chút bội phục hai người này, kể lể khóc lóc thảm thiết như bị uỷ khuất lắm không bằng.

Vừa rồi lúc cướp giật bảo bối tên nào cũng tinh thần hưng phấn, lúc này lại đánh bài tình cảm.

Tà Minh Tôn chủ cùng Hồ tộc lão tổ nén giận, sau đó nhìn Lâm Phàm nói

- Nhân tộc Đại Đế, chuyện này dừng tay ở đây đi, ý ngươi thế nào?

Thanh âm của hai người rất là bình thản, giống như đang nói đến một sự tình không thể làm trái.

Cho dù là Nhân tộc Đại Đế, bọn họ cũng không để trong lòng, trước khi đến bọn họ đã chuẩn bị giết luôn hắn, thế nhưng có người xin nể mặt mũi mà buông tha cho tên Nhân tộc này, bởi vậy hai người mới không chuẩn bị giết Lâm Phàm.

- Nhìn là biết hai tên bố láo, cậy già lên mặt rồi.

Lâm Phàm đang suy nghĩ xem có nên buông bỏ hay không, đúng lúc này nhìn về phía những đệ tử Võ Đế Tông.

Tâm thần Lâm Phàm chấn động.

Cái kia là ánh mắt gì? Từng người từng người mong đợi nhìn mình, mình giống như là tuyệt thế anh hùng trong lòng bọn họ vậy.

- Ta, con mẹ nó... tình thế khó xử gì thế này, nếu như lúc này mình buông tay thoả hiệp thì thật mất mặt.

Trong lòng Lâm Phàm rất bực bội, tình huống hiện tại là điều hắn không ngờ tới.

Anh hùng cũng không chịu nổi.

- Nhân tộc Đại Đế!

Lúc này, ngữ khí của Tà Minh Tôn chủ và Hồ tộc lão tổ không khỏi gay gắt hơn, như đang rất không hài lòng.

Theo bọn họ, thì đã cho đối phương mặt mũi lắm rồi.

Nếu như đối phương còn không biết điều, bọn họ không ngại động thủ.

- Tà Minh Tôn chủ, Hồ tộc lão tổ tại hạ là tông chủ Vân Tông, vị Nhân tộc Đại Đế này bạn tốt của Vân Tông...

Vân Tông chủ cảm giác bầu không khí có gì đó không đúng, đặc biệt là vẻ mặt của Lâm Phàm, hình như đang do dự điều gì.

Lấy hiểu biết của hắn khi hai người cùng một chỗ lý giải, thì tiểu tử này không dễ cúi đầu như thế.

Đối với bất kỳ người nào mà nói, tình huống trước mắt còn do dự cái rắm, nhất định là cho thể diện rồi thả người.

Nhưng đối với tiểu tử này thì chưa chắc.

- Tiểu bối Vân Tông, việc này không liên quan đến ngươi.

Hồ tộc lão tổ lạnh giọng, không để Vân Tông chủ vào mắt.

Vân Tông chủ nghe thế, sắc mặt có chút khó chịu, hai lão này cậy già lên mặt, Vân Tông chủ thừa nhận bọn họ là người cùng thời đại với sư phụ mình, nhưng bất kể nói thế nào, mình cũng là tông chủ Vân Tông.

Nhưng thôi quên đi nhịn một chút, nhịn một chút.

- Lâm Phàm ngươi có phải muốn làm thịt hai lão này?

Vân Tông chủ thấp giọng hỏi.

- Ừm.

Lâm Phàm gật gật đầu.

- Tốt lắm, ta liền mang theo người của Võ Đế Tông lui lại, lát nữa ngươi phải cẩn thận một chút. Vân Tông chủ nói.

- Yên tâm.

Lâm Phàm cũng không tin, mình có tới tám cường giả Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị, chẳng lẽ không đánh được đối phương.

- Đúng rồi, tượng đá khổng lồ kia của Võ Đế Tông là đồ tốt, tý nữa trốn thì đừng quên cầm theo nhá. Vân Tông chủ nghĩ gì đó rồi mở miệng nói.

- Ồ!

Lâm Phàm cau mày lại nhìn xung quanh, hắn đã thấy được tượng đá nghiêng nghiêng kia thì vui vẻ, không nghĩ đến nơi này còn có bảo bối.

Tông chủ Vân Tông chậm rãi lùi về sau, thu mọi người của Võ Đế Tông thu vào Động Thiên của mình.

Tà Minh Tôn chủ cùng Hồ tộc lão tổ tuy rằng mạnh, nhưng sẽ không động thủ với hắn, dù sao hắn cũng là tông chủ của Vân Tông, nếu như giết hắn chính là muốn cùng Vân Tông khai chiến.

Khi đó, đám người lão tổ đang bế quan trong tông môn đu sẽ giết ra.

Lúc đó, dù Tà Minh tôn chủ hay Hồ tộc, mạnh mẽ thế nào cũng phải cân nhắc một chút.

- Tà Minh Tôn chủ, Hồ tộc lão tổ, chuyện này Vân Tông chúng ta không tham dự, vậy chúng ta sẽ rời khỏi đây.

Sau khi mở lời, Vân Tông chủ không đợi hai người kia nói gì thêm, lập tức rời khỏi nơi này.

- Ân, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt.

Hồ tộc lão tổ yên lặng gật đầu.

- Thả hay không thả...
Bạn cần đăng nhập để bình luận