Tối Cường Hệ Thống

Chương 1103: Chúng ta cận chiến

Chương 1103: Chúng ta cận chiến

--------------------------------------------------

Ngươi đuổi ta chạy, đây là ý nghĩ hiện giờ của Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, hắn không muốn chơi đùa với Lâm Phàm nữa, mà hắn không biết vì sao, trong lòng mình đang rất hoảng loạn, thật giống như sẽ có chuyện gì đó phát sinh.

Tà môn, thật sự quá tà môn.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật quát.

- Tiểu tử ngươi chớ làm càn quá mức, chẳng lẽ ngươi muốn đuổi theo ta đến chân trời góc biển?

Lâm Phàm vẫn theo sau lưng Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.

- Ngươi làm cái quái gì vậy? Mau dừng lại nói chuyện với ta, chúng ta hảo hảo nói chuyện một chút, ngươi yên tâm đi, ta bảo đảm sẽ không bẫy ngươi.

- Cút cm ngươi đi.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật tuyệt đối sẽ không tin tưởng Lâm Phàm, nếu như tin tưởng tiểu tử này, thì hắn sẽ giống như Thâm Uyên Chủ Thần, đến chết cũng không cam lòng.

Cái tên Thâm Uyên Chủ Thần nào dám tin thằng ông nội này, nếu ai tin tưởng tiểu tử này, sẽ rất bi thảm, tên kia thật không phải là người, coi như ma đầu cũng không nham hiểm như hắn.

Đệ tử Thiên Địa Tông làm việc so với ma đầu còn muốn ma đầu hơn, đm nó chứ.

Nói không giữ lời, hèn hạ vô sỉ, ngay cả bảo bối trên người cũng âm hiểm như chủ nhân của nó, đã từng có một bảng xếp hạng, tên là Thập Đại Ma Đầu, ngay cả mười tên ma đầu trên bảng kia gộp lại cũng không đê tiện bằng tiểu tử này.

Không phải hắn sợ tiểu tử kia, mà giờ hắn cảm thấy không cần thiết cùng hắn hao tổn, vì hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, mà hắn cũng biết được, lấy tình huống bây giờ của mình tuyệt đối không thể giết được tiểu tử kia, chỉ có thể chờ mình lấy được Thiên Quân chi đạo, mới có thể giết hắn, còn hiện tại, thì không được.

Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ, hiện tại hắn đang tràn đầy chiến ý.

- Con lừa trọc, ngươi khiến ta quá thất vọng rồi, trước đây ta thấy ngươi chỉ có chạy trốn, khiến cho ngươi sốt ruột, hiện tại lão tử muốn đối đầu với ngươi, ngươi lại chạy trốn, ngươi có thể đừng như vậy không, chúng ta đứng lại đại chiến ba trăm hiệp.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật quay đầu nhìn Lâm Phàm một chút, bàn tay vừa nhấc, một đạo phật quang đâm thủng hư không, làm Lâm Phàm sững sờ, nhanh chóng né qua một bên.

- Cmn, quá nham hiểm đi, còn đột nhiên đánh lén, có gan thì đứng lại cho ta!

Lâm Phàm không nghĩ tới con lừa trọc lại bỉ ổi như thế, lúc mới bắt đầu, hắn còn nghĩ đối phương nhất định sẽ đánh với mình một trận, nhưng giờ hắn mới phát hiện, tất cả đều do hắn nghĩ quá nhiều, con lừa trọc này không có ý đánh với mình.

Hiện giờ, mình đã thi triển tốc độ nhanh nhất, nhưng hắn giống như uống thuốc kích thích, tốc độ còn nhanh hơn mình, căn bản không thể đuổi kịp.

Lâm Phàm đột nhiên đạp xuống, hư không nổ tung, ngón tay hắn nhấc lên, kiếm ý ngang dọc, phiêu đãng xuất hiện, đánh về phía Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.

Vạn ngàn kiếm ý cắt rời hư không, từng âm thanh phá không mà đi.

- Ngưng!

- Phi Thiên!

Kiếm ý bạo, Phi Thiên xoay tròn xuất hiện rồi dung hợp với kiếm ý.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật quay đầu lại nhìn, không biết tiểu tử kia muốn làm gì, cũng không biết bên trong tay này rốt cuộc là thứ gì mới, nhưng vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt đẹp gì.

- Không phải ngươi muốn chạy sao? Hôm nay, lão tử dùng Phi Thiên chọc nát cái mông đít của ngươi.

Vù vù!

Phi Thiên cấp tốc xoay tròn, nhờ được kiếm ý gia trì trực tiếp phá không mà đi, lực xuyên thấu cường đại làm hư không vặn vẹo, thanh âm phát ra nặng nề.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật cảm giác tiểu tử này bị bệnh nặng lắm rồi, hắn còn muốn đuổi theo mình đến lúc nào nữa.

Nhưng lúc này, hắn phát hiện hư không sau lưng có biến hóa, thật giống như có vật gì đang chăm chú nhắm vào vị trí nào đó trên người mình, cảm giác này khiến hắn rất không thoải mái, khi quay đầu lại nhất thời biến sắc, hắn nhanh chóng vung tay áo một cái, bánh răng tương lai bay ra chống lại Phi Thiên.

Âm thanh va chạm kịch liệt bạo phát, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhíu mày, không ngờ tiểu tử kia còn có năng lực này, quả thực làm người ta kinh hãi.

Lâm Phàm thấy Phi Thiên không có tác dụng, cũng chửi ầm lên.

- Con lừa trọc, ngươi chạy làm cái quái gì, ta cho ngươi biết, hôm nay lão tử nhắm ngươi rồi, mặc kệ ngươi chạy tới đâu, ta cũng theo ngươi gắt gao, trừ phi ngươi chạy trốn cả đời.

- Ngươi… đm tên điên này!

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nổi giận, hắn không nghĩ tới tiểu tử này khó chơi như thế.

- Tốt, nếu ngươi thích trò này, vậy cũng được thôi, bản Vương Phật muốn xem xem ngươi có thể đuổi theo ta tới khi nào.

Nếu thích chơi trò cúc bắt thì cứ chơi, xem ai có thể chống đỡ đến cùng.

Hừ!

So bền bỉ?

Tiểu tử này có thể so với mình sao?

Trước khi bản Vương Phật vẫn chưa trở thành Vương Phật, mỗi ngày đều phải khổ luyện, ngồi trên hoang man chi sơn mấy năm lĩnh ngộ Phật tâm, hiện tại tiểu tử này muốn so với mình, vậy thì cứ tới đi.

Lâm Phàm không nghĩ đối phương làm càn như thế, dám khiêu khích chính mình, vốn dĩ hắn đang tính nếu không đuổi kịp, sẽ để tên đó đi, nhưng giờ con lừa trọc này lại trào phúng mình, cái này không thể nhịn.

Tốt, tốt, ngươi trâu bò, vậy chúng ta so một lần.

Một ngày trôi qua, hai bóng người hoạch phá thiên địa, xuyên qua thiên nam địa bắc.

Hai ngày...

Ba ngày...

Trong lòng Vị Lai Vô Lượng Vương Phật có chút nóng nảy, nhưng vẫn khá tốt, hắn còn có thể nhịn được, hắn không tin, tiểu tử này còn có thể đuổi hoài.

Một tháng sau...

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật sắp điên mất, sau đó hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Phàm, hắn không nghĩ tiểu tử này lại biến thái như vậy, lại theo đuôi mình một tháng trời.

Trong đoạn thời gian này, hắn chưa từng ngừng một hơi thở, mà đối phương cũng không ngừng lại, cứ như vậy theo sau mình, thật không dám tưởng tượng được.

Lâm Phàm hét lớn.

- Con lừa trọc, ngươi dừng lại ngay cho ta, chúng ta đại chiến ba trăm hiệp.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật giận thiệt rồi, tiểu tử này dám đuổi theo mình ròng rã một tháng.

- A!

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nổi giận, sau đó dừng lại.

- Ngươi muốn chết...

- Phật đạo vô biên, thiên địa phật quang!

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật hét lớn, phật quang nổi lên bốn phía, che đậy thiên địa, bao phủ Lâm Phàm, bên trong Phật quang vô tận, tràn ngập sức mạnh vô địch, đặc biệt là lực lượng Phật quang che khuất bầu trời càng vô cùng vô tận, nếu người bình thường thấy cảnh này chắc sẽ bị hù chết.

Nhưng đối với Lâm Phàm, tình huống hiện tại thật sự quá tốt.

- Con lừa trọc, trâu bò nha, đáng nhẽ ra phải cùng ta liều mạng chứ, luôn chạy trốn hà, thật không có ý nghĩa!

Lâm Phàm mừng rỡ, đối mặt tiên thuật thần thông của tên trọc, lâm nguy không loạn, chân đạp thiên địa, một tay tạo thành đao, bổ tới làn sóng phật quang.

- Ta bổ!

Trong tíc tắc, cả vùng không gian đều là kiếm ý ngang dọc, đánh phật quang thành mảnh vỡ, rồi bay thẳng đến chỗ Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.

- Chúng ta cận chiến.

Ầm!

Lâm Phàm xuất một quyền về phía Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, mà Vị Lai Vô Lượng Vương Phật bị Lâm Phàm đuổi suốt một tháng, cũng nổi giận hoàn toàn.

- Ta lấy mạng ngươi...

Phật chưởng kéo ra, một chưởng đập xuống, phật lực vô tận bao phủ thiên địa, đụng vào nắm đấm của Lâm Phàm, nhất thời tạo ra tiếng nổ thật to, lực lượng bạo phát khiến thiên địa đều chấn động.

- Ha ha, thật thoải mái!

Lâm Phàm cười lớn, bàn tay lật một cái, nắm lấy cánh tay của Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.

- Khà khà!

Lâm Phàm chợt lộ ra nụ cười âm hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận