Tối Cường Hệ Thống

Chương 1088: Làm sao giết boss

Chương 1088: Làm sao giết boss

--------------------------------------------------

Thời điểm Lâm Phàm nói ra lời này, thiên địa cũng yên tĩnh lại.

Áp lực hiện tại vẫn rất lớn, bởi vì thực lực Hàn Sương Thần quá mức cường đại, mình thật không phải đối thủ của nàng.

Hàn Sương Thần sững sờ, khuôn mặt tuyệt thế khuynh thành phát sinh ra biến hoá.

- Ngươi nói cái gì?

Hàn Sương Thần âm trầm hỏi lại.

Lời nói của nàng lạnh lẽo như vạn dặm băng sương so với lúc trước càng thêm âm hàn và lạnh lẽo, nàng không ngờ tên thổ dân trước mắt này lại nói như vậy.

Hiện Lâm Phàm cũng hết sức bất đắc dĩ, kỳ thực hắn không muốn nói ra đâu nhưng bất là hắn nói ra người nào, cô nàng này cũng không tin, vừa rồi hắn muốn ném cái việc thối này lên người Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhưng nàng lại rất bá phán một câu “Vị Lai Vô Lượng Vương Phật không có gan này”

Hắn nghe xong lời này cũng vô cùng bất đắc dĩ, nếu như Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nghe được lời nói của Hàn Sương Thần thì cho dù chết hắn cũng phải chứng minh hắn dám làm, dù sao nam nhân cũng không thể để người khác nói mình không được.

Lâm Phàm hít sâu một hơi rồi nhìn thẳng Hàn Sương Thần nói.

- Ta nói Thủy Thần bị ta giết.

Hiện tại, nội tâm hắn có chút sốt sắng, vì hắn đã nói thật, hắn không biết cô nàng này có nổi điên lên rồi giết mình luôn hay không, mà chắc không có đâu, Hàn Sương Thần đã phát thệ, nếu nàng dám ra tay, Thần hạch của nàng chắc chắn bị phá nát.

Vẻ mặt Hàn Sương Thần không ngừng biến hóa, khí tức lạnh giá càng lúc càng nồng nặc nàng nhìn thẳng Lâm Phàm.

- Ngươi...

Lâm Phàm cảm nhận sát ý vô cùng cường đại từ trên thân thể Hàn Sương Thần, nàng ta thật rất muốn chém giết mình, nhưng giờ lại không thể lập tức động thủ.

Lâm Phàm thận trọng hỏi:

- Ngươi đã phát lời rồi nha, phải tuân thủ đó.

Hàn Sương Thần nhắm hai mắt hít sâu một hơi, cuối cùng nàng khó khăn nói.

- Lời thề ta tất nhiên tuân thủ, hôm nay sẽ không giết ngươi, ngươi đi đi.

Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm, không dám chậm trễ chút chạy đi, vừa bay vừa nghĩ, bà cô này thật sự quá nguy hiểm, nhưng đến phương bắc này, hắn cũng không thiệt thòi, hắn biết thêm được một thông tin về Nguyệt Ảnh đại lục, hoá ra kẻ thù vẫn còn Chủ Thần lợi hại như vậy, nếu như không sớm biết, lần sau đánh nhau với những Chủ Thần khác, rất có thể bị giết vì dám coi thường bọn họ.

Nhưng lúc này, Hàn Sương Thần vẫn bám theo sau hắn.

- Hàn Sương Thần, chẳng lẽ chúng chung đường? Nếu không ngươi đi trước đi, ta ở lại tìm một con đường khác.

Hắn sợ nhất sự tình như thế nha, nhưng giờ vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nói.

Hàn Sương Thần nhìn Lâm Phàm.

- Ta thề hôm nay sẽ không giết ngươi và thả ngươi rời khỏi phương bắc, nhưng qua hôm nay sẽ là giờ chết của ngươi, ngươi đi đường của ngươi ta bám theo ngươi cũng không làm trái lời thề à.

- Trời ạ...

Đây là sự tình Lâm Phàm sợ nhất, vừa mới bắt đầu, hắn cảm giác lời thề này hết sức bình thường nhưng khi nghĩ kỹ lại mới cảm giác lời thề của nàng có vấn đề rất lớn.

Hôm nay không giết mình nhưng nàng ta có thể đi theo mình đến ngày mai, sau đó giết mình, thế thì đâu có trái lời thề.

Lâm Phàm bất đắc dĩ.

- Sao ngươi có thể như vậy, ngươi đây không giữ lời hứa a.

Hàn Sương Thần lạnh lùng nhìn hắn cười lạnh vài tiếng nhưng không nói gì thêm.

Lấy thực lực hiện giờ, mình muốn bỏ rơi nàng là chuyện không thể.

Nội tâm Lâm Phàm gấp đến độ sắp hỏng mất, Hàn Sương Thần không ngốc, rất có khả năng ngay từ đầu nàng ta đã làm tốt chuẩn bị giết hắn rồi.

Lâm Phàm suy tính.

Chuyện này tương đối nguy hiểm, vô luận như thế nào cũng phải bỏ lại Hàn Sương Thần, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

- Hàn Sương Chủ Thần, ngươi đừng không biết xấu hổ như vậy, ngươi đã đồng ý thả ta rời đi, nhưng ngươi theo ta như, chẳng khác gì lừa người rồi.

Lâm Phàm nói mấy câu khó nghe hi vọng có thể đuổi con mụ này đi.

Hàn Sương Thần không thềm trả lời hắn, nàng cứ yên lặng đi theo Lâm Phàm như trước.

Lâm Phàm lắc đầu, sau đó trốn vào hư không liều mạng chạy trốn.

Nhưng bất kể tốc độ Lâm Phàm nhanh bao nhiêu, Hàn Sương Thần vẫn luôn sát phía sau hắn, chuyện này để Lâm Phàm không biết nói gì hơn, thực lực Hàn Sương Thần mạnh hơn hắn rất nhiều, nhưng nàng ta cũng không đùa hắn như vậy chứ.

- Trời ạ.

- Đại Phàm Ca!

Lúc này, lực lượng Đại Phàm Ca mãnh liệt bạo phát nháy mắt bao phủ thiên địa, Hàn Sương Thần thấy vậy khẽ cau mày, hàn khí trên người nàng tăng mạnh, xâm nhập vào trong không gian hoà vào lực lượng Đại Phàm Ca, Lâm Phàm phát hiện lực lượng Đại Phàm Ca xuất hiện dấu hiệu đông cứng, không có cách nào đến gần Hàn Sương Thần.

Thôi chết mẹ! Vô dụng rồi.

Chẳng lẽ phải dùng xà phòng sao?

Lâm Phàm không biết xà phòng có hữu dụng với Hàn Sương Thần hay không, bởi vì thực lực nàng mạnh hơn Vị Lai Vô Lượng Vương Phật rất nhiều, nếu như xà phòng có tác dụng và mình có thể giết nàng, thực lực mình chắc chắn sẽ tăng lên nhiều lắm.

Nghĩ vậy, nên Lâm Phàm không chút do dự.

Lâm Phàm lấy ra xà phòng rồi quay lại nhìn nàng.

- Ngươi có đi chưa? Có biết vật trong tay là cái gì không?

Hàn Sương Thần không nói gì, rõ ràng nàng không để Lâm Phàm trong mắt.

Giời ạ!

Lâm Phàm cầm cục Xà Bông Nhãn Hiệu Lâm Thị nhưng ả không để những thứ này vào mắt, không thể nhịn được, thật sự không thể nhịn nổi nữa.

Lâm Phàm trầm tư một, nếu dùng xà phòng bẫy chết Hàn Sương Thần thì tất cả những thứ này đều đáng giá.

Khi đó kinh nghiệm hắn nhận được khẳng định sẽ rất khổng lồ, coi như gặp lại Vị Lai Vô Lượng Vương Phật cũng không sợ hãi như trước, thậm chí hắn có khả năng chém giết tên kia.

Lâm Phàm không chút do dự nữa.

- Xà phòng, đi đi thôi.

Lâm Phàm ném nó ra.

Dựa theo tình huống bình thường, Hàn Sương Thần nhất định sẽ nhặt xà phòng lên, sau đó trượt tay làm xà phòng rơi xuống.

Nhưng sự việc sau đó làm Lâm Phàm ngây ngẩn cả người.

Xà phòng đã vứt ra nhưng Hàn Sương Thần vẫn không nhúc nhích chút nào, lúc này hệ thống đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở.

- Xà Bông Nhãn Hiệu Lâm Thị không có tác dụng với phái nữ vì đồ vật này bọn họ cũng có...

Nghe được thanh âm hệ thống nhắc nhở, Lâm Phàm cũng hoàn toàn bối rối, chó chết thật, hệ thống ơi, có cần phải ca như thế không, sao đồ chơi này lại không có tác dụng đối với nữ nhân chứ, giờ mình phải làm thế nào để thoát đây?

Xà phòng bay trở lại trong tay, Lâm Phàm cười cười xấu hổ nhìn ả, sau đó thu hồi nó lại luôn.

Lúc này Lâm Phàm lại nghĩ đến một vấn đề khác, tinh quang trong mắt hắn lại lóe lên, đúng rồi, sao mình không nghĩ ra chứ há há.

- Hàn Sương Thần, ngươi thề hôm nay sẽ không giết ta, nhưng ta cũng không có thề thốt gì hết nha, ta xuất thủ đánh ngươi, nếu ngươi dám giết ta thì chính là làm trái lời thề, nhỉ?

Lâm Phàm cười lớn, sau đó xoa xoa tay.

Hắn chuẩn bị triển khai thần thông Xoay Chuyển Càn Khôn, biến mụ la sát này thành nam nhân, khi đó nàng ta nhất định sẽ thống khổ vạn phần, mất hết sức chiến đấu, coi như nàng không mất đi sức chiến đấu thì hắn vẫn còn xà phòng làm hậu chiêu.

Nghĩ đến biện pháp này, Lâm Phàm lại nở nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận