Tối Cường Hệ Thống

Chương 1056: Tại sao lại như vậy?

Chương 1056: Tại sao lại như vậy?

--------------------------------------------------

- Rống!

Tông môn đã từng phồn hoa nhưng hiện giờ đã bị phá nát không tả nổi, tro bụi bay lên bốn phía, vô số bóng người quái dị bao vây phế tích tông môn.

- Rống!

Thân thể Cự Long cao tới trăm trượng, tức giận gào thét, há miệng phun ra một đạo long tức, chỗ long tức đi qua đều hóa thành hư vô, trên Cự Long, một nam tử mặc khôi giáp hoa lệ, tay cầm trường thương nhìn hắn giống như vua cửu thiên nhìn xuống chúng sinh phía dưới.

Bên cạnh Cự Long là từng bóng người được bọc trong áo bào đen, miệng niệm thần chú khó hiểu, pháp trượng đen kịt trong tay tản ra sức mạnh tà ác.

Mặt đất rung chuyển giống như tử linh đang kêu thảm.

Từng cỗ bạch cốt đáng sợ từ khắp mặt đất trồi lên, những bạch cốt này có cái ngân sắc, có cái bạch sắc, còn có cái thất sắc, tuy quanh thân chúng có hào quang kỳ diệu nhưng khí tức rất lạnh lẽo, lạnh đến mức khủng bố giống như tà ma từ Cửu U địa ngục đi ra.

- Không ngờ thân thể những tên thổ dân này lại cường đại như thế, dùng chúng luyện chế thành tử linh thật quá tốt.

Một ông già nhẹ nhàng quơ ma trượng trong tay nói.

Những tên đệ tử chết trận của tông môn kia giống như bị thứ gì đó bám vào người khiến họ lần nữa đứng lên, lúc đầu, từng bộ thi thể hành động có chút cứng ngắc nhưng dần dần hoạt động lưu loát hẳn lên, mắt của những đệ tử này cũng thay đổi, một màu đen nhánh nhìn vô cùng kinh khủng.

Long kỵ sĩ đứng trên Cự Long nhìn tất cả sự việc đang diễn ra trước mắt, chợt nói.

- Không ngờ tất cả đều là thật, tuy mất vạn năm thời gian nhưng cuối cùng họ cũng đã tới đây bố trí được không gian truyền tống trận, vì chủ nhân cao quý, ta nhất định sẽ truyền bá vinh quang của người khắp thiên địa, khiến từng sinh linh đều phải bái phục dưới uy nghiêm của người.

Đôi mắt vô thần ông lão nhìn chằm chằm Long kỵ sĩ.

- Long kỵ sĩ, chúng ta cần phải đợi đại quân đến đã, không thể lỗ mãng được, lần này vì ngươi mà chúng ta đã diệt sạch thổ dân nơi này, nếu vì chuyện này gây nên sự chú ý của các thổ dân khác, sợ sẽ ảnh hưởng tới con đường chinh phục của chúng ta mất.

- Chẳng lẽ ngươi không nghĩ đám tử linh thổ dân trong tay là chiến lợi phẩm?

Long kỵ sĩ đáp lời.

Bọn họ sinh tồn trên một vùng đất được gọi là Nguyệt Ảnh đại lục, nơi đó có vô số chủng tộc cùng sinh sống, đi qua vô số năm phát triển, họ đã đạt đến sự nghiệp thống nhất đất nước, tất cả chủng tộc đều được phân chia thân phận rõ ràng.

Tất cả mọi người đều thờ phụng bảy mươi hai Chủ Thần, bản thân hắn là Long kỵ sĩ nên chủ thần hắn thờ gọi là Long Kỵ Chủ Thần, Long Kỵ Chủ Thần dẫn dắt những người như hắn đạp đỗ hết những nền văn minh, nơi chúng đi qua, để vinh quang chủ thần bao trùm từng tên thổ dân, để bọn họ trở thành nô bộc hiến dâng tất cả cho thần.

Lão giả rất thỏa mãn.

- Đương nhiên ta rất thích, thân thể những thổ dân này thật sự rất mạnh, đặc biệt là sức mạnh thần bí kia càng làm ta cảm thấy hứng thú, sau khi trở về nhất định nghiên cứu kỹ một phen, ta có thể sẽ nghiên cứu ra tử linh càng cường đại hơn ấy chứ.

- Đáng ghét... Đáng ghét!

Lúc này trong phế tích, một tên thanh niên tay cầm trường kiếm chật vật đứng lên, máu tươi nhiễm khắp thân thể hắn, nhưng khi hắn nhìn thấy khung cảnh xung quanh, nội tâm giống như bị hỏng mất, hắn cảm giác mình đã mất đi tất cả.

- Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao tiêu diệt tông môn của ta?

Thanh niên rống lên, sát ý vô biên toả ra quấn quanh thân thể hắn.

Khí tức cuồn nộ ngút trời vụt lên từ mặt đất xông thẳng vào mây xanh khiến thiên địa cũng phải rung động.

Lão giả lộ ra nụ cười âm trầm nhìn tên thổ dân còn sống trước mặt, hắn không ngờ thổ dân cường đại nhất còn chưa chết, chẳng trách hắn chưa hình thành tử linh.

Cự Long dưới người Long kỵ sĩ hắt hơi một cái như muốn phun một ngọn lửa thiêu chết tên này.

Lão giả kia thấy vậy ngăn cản.

- Đừng ra tay, tên thổ dân này có giá trị nghiên cứu rất lớn, phải bảo lưu toàn thây.

- Tên kia! ngươi hãy thần phục ta, ta sẽ cho ngươi chứng kiến hào quang của Vong Linh Chi Thần.

Lão giả mở miệng nói.

- Vong Linh Chi Thần?

Thanh niên kia là tông chủ Kiếm Khí Tông, nhưng cả tông môn hiện giờ chỉ còn mình hắn sống sót, trường kiếm trong tay hắn giờ khẽ run, giống như đang rất sợ hãi, nhưng hắn lúc này không phải sợ hãi mà là phẫn nộ, cực kỳ phẫn nộ.

- Cho dù chết ta cũng cho các ngươi trả giá thật lớn.

Thanh niên hét lên, trong mắt hắn tràn ngập thù hận.

Lão giả lắc đầu, sau đó giơ tay lên bắt đầu đọc thần chú.

Kẽo kẹt!

Kẽo kẹt!

Lúc này, những đệ tử bị lão biến thành tử linh đồng loạt nhấc kiếm bao vây nam tử lại.

Thanh niên nhìn những đệ tử trong tông môn mình, nội tâm ngưng lại, hắn rất đau đớn.

- Trưởng lão...

- Các đệ tử...

- Các ngươi đến cùng bị sao vậy... ??

Thanh niên kia ngửa mặt lên trời cuồng rống, hắn không cảm nhận được bất kỳ sinh cơ nào trên người bọn họ, những sinh mệnh đã từng gắn bó cùng hắn, tông môn nơi hắn lớn lên giờ đây đều tan thành mây khói.

- A!

Hai mắt thanh niên đỏ như máu, hắn nhấc trường kiếm trong tay chém tới những đệ tử đã trở thành tử linh.

Xì!

Kiếm khí vừa đến, toàn bộ tử linh bị chém nứt.

Mũi kiếm đâm vào lồng ngực một tên đệ tử đã biến thành tử linh.

- Tông chủ...

Tên đệ tử này đưa tay ra nắm lấy trường kiếm trong lồng ngực.

Tông chủ ngẩng đầu nhìn tên đệ trước mắt, hai mắt chảy ra huyết lệ.

- Tông chủ ở đây...

- Tại sao người lại muốn giết con…

Tên đệ tử kia chỉ hơi hé miệng nhẹ giọng nói, nhưng thanh âm này truyền vào tai vị tông chủ kia như một tiếng sấm nổ.

Tông chủ hạ thấp đầu, trong miệng lẩm bẩm.

- Tại sao ư?

Sau đó hắn lại ngẩng đầu lên quát.

- Yên tâm đi, tông chủ sẽ báo thù cho các ngươi.

Ầm!

Kiếm khí tung hoành, tên đệ tử trong nháy mắt vỡ vụn.

- Súc sinh, ta muốn giết hết các ngươi.

Sau khi huỷ diệt đệ tử bị biến thành tử linh, hắn rống giận lao tới kẻ thù, dù toàn thân hắn bị thương rất nặng nhưng hắn cũng quyết tâm báo thù vì những đệ tử của mình.

Trong mắt lão giả loé lên vui mừng.

- Không nghĩ tới tinh thần tên này lại mạnh như vậy, nếu luyện chế hắn thành tử linh có khả năng trở thành vong linh sứ giả.

- Kiếm Trảm Sơn Hà.

Tên tông chủ phẫn nộ chém một kiếm về phía lão giả.

Lão giả khẽ mỉm cười nhìn một màn trước mắt.

- Vong Linh Chi Thần vĩ đại, ngài hãy giáng lâm đại thần lực xuống đi.

- Phong Ấn Chi Thuật.

- Thâm Uyên Chiểu Trạch.

- Tử Linh Chi Quốc.

Lúc này, mấy viên tinh thạch màu xanh lục xuất hiện trôi nổi trước mặt lão giả, một luồng khí tức âm u ẩn chứa mùi vị sự chết chóc từ những tinh thạch kia bạo phát.

Ùng ục!

Ùng ục!

Đại địa cứng rắn dưới chân vị tông chủ đột nhiên biến thành đầm lầy, trong đầm lầy nổi lên từng cái bong bóng ken kịt nhìn rất kinh khủng, trong đó còn có mấy cánh tay toàn xương trắng bắt lấy hai chân hắn lôi vào đầm lầy.

Kiếm khí chém vào trong hư không cũng bị ma thủ to lớn đen nhanh vồ lấy, rồi cũng lôi nó vào trong vùng đất tử linh.

- Làm sao có thể?

Trong lòng tông chủ đau xót cực kỳ nhìn thấy một màn trước mắt, vì sao kẻ địch của hắn lại cường đại mà hắn lại nhỏ yếu như vậy.

- Vong Linh Chi Mâu! !

Ngón tay lão giả hơi động một chút, hư không rung động, một luồng khí tức tử vong sức mạnh vô biên bắt đầu bạo phát.

Một thanh trường mâu đen nhánh sắc lẹm từ trong hư không xuyên thấu ra.

- Đi

Xèo!

Vong Linh Chi Mâu kia bạo động bay thẳng đến lồng ngực vị tông chủ kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận