Tối Cường Hệ Thống

Chương 664: Sụp hố lão đầu

Chương 664: Sụp hố lão đầu

Tất cả những gì nhìn thấy trên quảng trường, được Lâm Phàm khắc sâu trong lòng.

Xem ra ở Thủ Hộ Chi Địa, đa số mọi người đều kết thành tiểu đội ra ngoài rèn luyện, chém giết Cổ Tộc.

- Lâm thí chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?

Hiện tại, Thích Già Tôn giả lấy Lâm Phàm làm thủ lĩnh, khi chưa quen cuộc sống ở địa phương khỉ gió này, hắn thật không dám xằng bậy.

Như vừa rồi trên quảng trường kia, thực lực nam tử Phong Nhật tiểu đội không yếu chút nào, khí tức cường đại để Thích Già Tôn giả cảm nhận một tia áp bức.

- Muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi cho khỏe lại đã, ngươi không nhìn thấy đây giống như một thành phố kinh doanh hay sao? Ngươi nhìn phía trước, có khách sạn kìa.

Lâm Phàm chỉ về đằng trước, nói.

- Đúng đúng, trước tiên phải nghỉ ngơi thật tốt đã, nhưng nơi đây cũng thật náo nhiệt, bần tăng không nghĩ tới Cổ Thánh Giới còn có nơi thế này.

Thích Già Tôn giả nói.

Bình thường Thích Già Tôn giả vẫn luôn tu luyện, rất ít khi trải qua những chuyện như thế này, cho nên đối với tất cả sự việc, đều tràn đầy hiếu kỳ.

Bây giờ hai người Lâm Phàm đang ở tầng thứ nhất, không biết trên tám tầng kia có cái gì, coi như tầng thứ nhất cũng để cho Lâm Phàm và Thích Già Tôn giả mở mang tầm mắt.

- Thần Thiên Vị tầng sáu Pháp Tắc cảnh, một triệu Thánh Dương Đan cho thuê chính mình ba ngày! !

Bây giờ, hai bên đường có không ít người, trước ngực đeo một cái biển hiệu cho thuê chính mình, theo Lâm Phàm thấy, sinh linh ở đấy rất có đầu óc làm ăn.

- Bán Cổ Tộc Luyện khí sư, có thể luyện chế hạ phẩm linh khí chỉ cần 30 triệu Thánh Dương Đan.

...

- Lâm thí chủ, trong này thật náo nhiệt, không biết bần tăng ra lời bán mình sẽ có người thuê hay không?

Thích Già Tôn giả nhìn tình huống chung quanh, bị làm cho hoa cả mắt tò mò nói hỏi.

- Ngươi có thể đi thử một lần.

Trong lòng Lâm Phàm mặc dù khiếp sợ, nhưng không biểu hiện mình là người nhà quê, bởi vậy gương mặt luôn tỏ vẻ trấn định, giống như tất cả những gì trước mắt đều không làm hắn cảm thấy kinh ngạc.

Thế nhưng điều khiến Lâm Phàm đau lòng chính là, mình đã từng giàu có biết bao, Thánh Dương Đan trên người lấy con số hàng triệu để tính, nhưng bây giờ nghèo vẫn hoàn nghèo.

Cũng may, mỗi ngày Ngô Đồng Thần Thụ có thể ngưng luyện ra một ít Thánh Dương Đan.

Chỉ là, số lượng Thánh Dương Đan được ngưng luyện ra thật sự quá ít, chưa đủ cho khí linh và công pháp chi linh trong Động Thiên sử dụng tu luyện nữa là, xem ra phải nghĩ biện pháp kiếm Thánh Dương Đan.

Cũng không lâu lắm, Lâm Phàm và Thích Già Tôn giả đến được khách sạn, chẳng qua khi nghe đến phí phòng, Lâm Phàm không biết nói gì hơn.

- Hai vị, do các ngươi không có tiểu đội bởi vậy không được hưởng thụ bất kỳ ưu đãi nào, đồng thời chỉ có thể ở phòng cấp thấp, phòng này một đêm mười vạn Thánh Dương Đan.

Hầu bàn nói.

Lâm Phàm nhìn tiểu điếm này có chút bất đắc dĩ, ở đây một buổi chiều mà mắc như vậy.

Thế nhưng tiểu nhị này tu vi không yếu, vậy mà là Thần Thiên Vị tầng bốn Bất Tử cảnh.

Vì mới đến, nên Lâm Phàm cũng không muốn nói nhiều, vung tay lấy Thánh Dương Đan do Ngô Đồng Thần Thụ ngưng luyện ra, hầu bàn khẽ vẫy tay thu lấy.

- Hai vị xin mời.

Hầu bàn xác định đã đủ tiền, nhiệt tình nói.

Trong phòng.

Lâm thí chủ, sao ở đây chỉ có một cái giường vậy.

Thích Già Tôn giả nhìn tình huống trong phòng, một mặt bức tức nói.

- Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai, cái địa phương quái quỷ này sao nhiều quy củ quá.

Đầu Lâm Phàm muốn nổ tung.

- Con lừa trọc Thánh Dương Đan đều là do ta trả, ngươi ngay cả một sợi lông cũng không bỏ ra, cho nên đêm nay ngươi ngủ dưới đất, ta ngủ trên giường.

- Không được đâu thí chủ, hai người chúng ta là đại nam nhân có thể chen một chút mà, trên đất lạnh lắm, bần tăng sẽ bị bệnh đó.

Thích Già Tôn giả khóc không ra nước mắt nói.

- Đừng có nói nhảm ở đây, ngươi ở đây không có nhân quyền, biết không? Lâm Phàm nói rằng.

Thích Già Tôn giả nghe xong, tự biết mình nghèo nên không nói nữa. Có thể nói Thích Già Tôn giả đang nghèo rớt mùng tơi.

- Được rồi, nhưng Lâm thí chủ, chúng ta chia của đi.

Thích Già Tôn giả thèm thuồng nói.

- Ta nói con lừa trọc này, ngươi không chỉ háo sắc lại còn tham tài, ngươi nói xem dọc đường đi muốn chia của bao nhiêu lần rồi!

Lâm Phàm bất đắc dĩ, mang theo tên này bên người cũng là một nỗi khổ.

- Thí chủ, bần tăng lục căn mới chỉ chém được bốn cái còn chưa tu hành đến cực hạn mà.

Thích Già Tôn giả mặt không xiểm nịnh nói.

- Dừng! Đối với ngươi ta phục rồi, hiện tại sẽ chia của, nhưng ngươi phải đứng yên không được nhúc nhích, trước tiên để ta xem xem có những gì đã?

Lâm Phàm nói.

- Tốt, bần tăng bảo đảm sẽ bất động.

Sắc mặt Thích Già Tôn giả đại hỉ, rốt cục cũng đến thời khắc phân chia bảo bối, ngẫm lại có chút kích động.

Lâm Phàm ngồi trên giường, nội tâm cũng vô cùng kích động, từ khi có được chiếc nhẫn này, chưa từng xem qua đồ vật bên trong, hiện tại nhất định phải chuẩn bị tinh thần thật tốt, tuyệt đối không thể bị khiếp sợ được.

Của cải ngập trời bày ra trước mắt, ngẫm lại có chút kích động.

- Thí chủ, nhanh một chút đi, bần tăng đợi không nổi rồi.

Thích Già Tôn giả phấn khích không nhịn được nói.

- Gấp cái gì không thấy ta đang có cảm tình sao?

Lâm Phàm liếc hắn một cái, sau đó cẩn thận từng li từng tí mở chiếc nhẫn trữ vật ra.

- Bảo bối, bổn thiếu gia tới rồi đây.

Nội tâm Lâm Phàm nhiệt tình như lửa, vô cùng kích động.

Nhưng thời điểm nhìn vào bên trong, thần sắc cứng lại, thay đổi nghiêm nghị.

Thích Già Tôn giả nhìn vẻ mặt Lâm Phàm, nội tâm cũng chấn động mạnh.

- Xem ra bảo bối trong nhẫn trữ vật quá khủng khiếp, đã làm cho Lâm thí chủ chấn động rồi.

Giờ khắc này, Lâm Phàm hít sâu một hơi, sắc mặt có chút trắng bệch, ngón tay run rẩy lấy chiếc nhẫn trữ vật thứ hai.

Lâm Phàm có chút không dám nhìn, thế nhưng vẫn mạnh mẽ mở to mắt nhìn vào chiếc thứ hai.

Lạch cạch!

Hai chiếc nhẫn trữ vật rơi xuống giường, Lâm Phàm ngẩng đầu hai hàng nước mắt tuôn ra.

- Sư tôn, ta sai rồi, đồ nhi đồng ý đưa hai chiếc nhẫn trả lại cho người.

Lúc này, trong lòng Lâm Phàm khóc không ra nước mắt.

- Xú lão đầu bẫy chết người mà.

- Lâm thí chủ, ngươi sao vậy?

Thích Già Tôn giả lên tiếng hỏi dò, hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng hơi kinh hãi khi thấy Lâm Phàm như vậy.

Chẳng lẽ đồ vật bên trong hai chiếc nhẫn trữ vật này quá nghịch thiên hay sao?

Mà giờ khắc này, ở một chỗ thần bí cách xa nơi ở của Lâm Phàm, Phong Khinh Tử đang nhàn nhã tự đắc, vuốt vuốt hai chiếc nhẫn trữ vật trong tay, khóe miệng lộ ra nụ cười.

- Gừng đúng là càng già càng cay.

...

- Lão đầu, lần này xem như bổn thiếu gia hoàn toàn phục rồi, không nghĩ tới từ khi bắt đầu đến cuối cùng, xú lão đầu nhà ngươi vẫn luôn diễn trò.

Giờ Lâm Phàm không muốn nói thêm gì nữa.

- Thí chủ đến cùng là làm sao vậy.

Thích Già Tôn giả vội vàng hỏi.

- Chính ngươi tự xem đi.

Lâm Phàm trực tiếp đưa hai chiếc nhẫn ném tới chỗ con lừa trọc.

Thích Già Tôn giả không kịp chờ đợi mau chóng mở chiếc nhẫn trữ vật, nhưng trong nháy mắt gương mặt tỏ ra không dám tin tưởng.

- Làm sao lại không có gì.

Thích Già Tôn giả nhìn chiếc nhẫn trống rỗng, cả người không biết gì hơn.

Bảo bối của mình đâu, cuối cũng lại là công dã tràng.

Lâm Phàm thở dài một tiếng, cảm xúc thay đổi nhanh như vậy khiến hắn trong thời gian ngắn không muốn nói một câu gì.

Xú lão đầu một chút lương tâm cũng không có, ít nhất cũng phải để một chút đồ vật trong đó chứ, hiện tại thứ gì cũng không có, làm sao có động lực mà đi đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận