Tối Cường Hệ Thống

Chương 246: Chói Lọi Đến Thế, Xuất Chúng Đến Thế

Chương 246: Chói Lọi Đến Thế, Xuất Chúng Đến Thế

oOo Ở một khắc Lâm Phàm giơ cao bàn tay lên, trời đất gió mây biến sắc, mây đen trên không trung tụ tập lại, sau đó sấm chớp lóe lên, tạo thành những tiếng đinh tai nhức óc.

Các đệ tử của cả hai tông cũng bị dị tượng làm sợ hãi. Đang ban ngày nắng ráo, sao đột nhiên lại có sấm sét nổ vang, hơn nữa nhìn sắc trời gió mây vần vũ cũng quá dọa người rồi.

- Hừ, kẻ làm sỉ nhục tông môn như ngươi, bản tọa hôm nay sẽ đưa diệt thế thần lôi tới, thanh lý môn hộ. Lâm Phàm lạnh lùng nói, sau đó một tia sét đột ngột giáng từ trên trời xuống, quấn quanh bàn tay của Lâm Phàm.

"Xẹt xẹttttt... " Hào quang chói mắt, khiến mọi người nhìn tới ngây người.

Chẳng lẽ dị tượng trên trời là do người trước mắt này tạo thành sao?

Phong Tiếu Linh cũng trợn mắt há hốc mồm, đây không phải là giả đấy chứ, tại sao Lâm sư huynh có thể mạnh đến vậy, ở trận chiến thiên kiêu tranh tài không có cường đại như vậy a.

Hay là khi đó Lâm sư huynh muốn giữ thể diện cho Cửu Tiêu Tông, cố ý không đánh bại Tân Phong sư huynh?

Phong Tiếu Linh càng nghĩ càng thấy có lý, đôi mắt nhìn Lâm Phàm đã tràn đầy vẻ tôn kính.

....

Lâm Phàm không biết Phong Tiếu Linh nghĩ nhiều như vậy, nếu biết, chắc chắn không thể không vỗ vai khen thưởng.

- Làm sao có thể... Sắc mặt Lê Thiên Hành đại biến, khí thế từ một chưởng của Lâm Phàm phát ra quá mạnh mẽ, đến mức khiến gã muốn bỏ chạy.

Lâm Phàm nhìn gương mặt chuyển sang tái xám của Lê Thiên Hành, chỉ khinh thường cười lạnh một tiếng.- Chậm rồi.

"Ầmmmm... "

Một chưởng mang theo uy lực vô thượng, từ trên trời giáng xuống, khiến mặt đất rung lắc lên dữ dội.

"Đinh, chúc mừng đánh chết Tiểu Thiên Vị trung giai Lê Thiên Hành. "

"Đinh, exp gia tăng ba trăm ngàn. "

....

- Phế vật. Lâm Phàm thầm mắng, có một chút exp như vậy thì làm được cái gì?

Giờ khắc này, mọi người trợn tròn mắt, cả đám đều há hốc mồm nhìn hiện trường.

Lâm Phàm vung ống tay áo, đi tới phía các đệ tử Nguyệt Cung Tông.

Mộc Hàm không ngờ người này lại mạnh đến như vậy, một chưởng kia càng là khủng bố đến cực điểm, làm trời đất phát sinh ra dị tượng.

Chỉ sợ dù là tông chủ của các nàng, cũng không thể chống đỡ nổi một chưởng kia.

- Mọi người không sao chứ? Lâm Phàm nhẹ giọng hỏi, sắc mặt không có bất kỳ biến hóa nào, để các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông sinh ra một ý nghĩ, người trước mắt này khác xa những kẻ khác, không có tham lam mỹ mạo của các nàng.

- Chúng ta không có việc gì, chỉ là bị trúng độc dược làm toàn thân vô lực, không biết làm sao để giải. Mộc Hàm thở phào một hơi, nhìn tình huống, hẳn là các nàng đã thoát khỏi hiểm cảnh.

- Lâm sư huynh, đây là độc Nhuyễn Cốt Tán, độc dược riêng của Lê Thiên Hành, không có thuốc giải, dù là cao thủ cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn cũng cần mất hai giờ mới có thể khôi phục khí lực. Phong Tiếu Linh từ đằng xa chạy tới, vội lên tiếng. Y nhất định phải giải thích rõ ràng, không thể để Lâm sư huynh hiểu lầm.

- Hừ. Lâm Phàm nhìn thoáng qua Phong Tiếu Linh, hừ lạnh một tiếng, sau đó nâng tay phải lên, một ngọn lửa bốc cháy giữa không trung, các loại dược thảo bay vào đó, dung hợp lại với nhau.

- Bàng môn tà đạo, sao có thể làm khó được ta. Lâm Phàm luyện đan ngay tại đương trường, mọi người lại tròn mắt há hốc mồm lần nữa.

Đặc biệt là Phong Tiếu Linh, coi như quen biết cũ, y không thể ngờ Lâm sư huynh đã thực lực cao cường, lại còn biết luyện đan, hơn nữa nhìn bộ dáng này, trình độ luyện đan hẳn cũng rất cao...

Mộc Hàm cũng khiếp sợ không thôi, lật tay luyện đan, nàng mới nhìn thấy lần đầu. Tuy nàng không tinh thông đan đạo, nhưng cũng từng xem qua sư phụ luyện đan, nào có nhẹ nhàng như vậy?

Chỉ vài phút sau, ngọn lửa lơ lửng trên không kia bùng mạnh, từng viên đan dược màu trắng từ trong đó bay ra.

- Mọi người nuốt đan dược này vào là có thể giải trừ chất độc. Lâm Phàm phẩy tay, ngọn lửa kia nháy mắt tiêu tán.

Mộc Hàm vẻ mặt không dám tin nhìn Lâm Phàm, nhanh như vậy? Giờ phút này, trong lòng nàng dâng lên cảm giác sợ hãi, người trước mắt thật sự quá kinh khủng.

Sau đó mọi người nuốt đan dược vào, một cỗ dược lực tản ra khắp thân thể, đánh tan toàn bộ chất độc kia.

- Đan dược thật là lợi hại. Mộc Hàm thầm nói.

Phong Tiếu Linh sớm đã xem ngây người, giờ mới tỉnh lại, vội mở miệng: - Lâm sư huynh...

- Hừ, đừng gọi ta là sư huynh, ta không có người sư đệ như ngươi. Lâm Phàm cắt lời, vẻ mặt ghét ác như ghét thù.

Đám nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông giờ phút này đã có đánh giá cực cao với Lâm Phàm.

Đại nghĩa diệt thân, ghét ác như thù, thực lực cao, địa vị cao, tướng mạo ổn, khí chất xuất chúng, hơn nữa mấu chốt là tuổi còn trẻ.

Đây hoàn toàn là những tiêu chuẩn của một người trong mộng hoàn hảo a.

Một vài nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông hơi xấu hổ đỏ mặt, sao tự dưng lại nghĩ ra ý tưởng xấu hổ như vậy chứ.

Chẳng qua cho dù là như vậy, cũng chỉ có đại sư tỷ có cơ hội.

Đại sư tỷ thực lực không tệ, lớn lên xinh đẹp, ngực cực lớn, dáng người rất tốt, hơn nữa... hơn nữa còn là xử nữ.

Giờ khắc này, đám nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông cùng cười khẽ, ánh mắt mang hàm ý nhìn đại sư tỷ.

Mộc Hàm thấy được ánh mắt các sư muội, đột nhiên mặt đỏ lên, sau đó trừng mắt, ý bảo các nàng thành thật lại, chớ làm loạn.

Sau đó, nàng khẽ liếc Lâm Phàm, cuối cùng lắc lắc đầu.

Nam tử thế này giống như ánh trăng trên trời đêm, cao quý mà sáng chói, tuy nàng cũng rất có hảo cảm với người ta, nhưng còn tự hiểu lấy mình, người như vậy không phải nàng có khả năng với tới.

Giờ phút này, Phong Tiếu Linh cuống lên: - Lâm sư huynh, huynh nghe đệ nói đi mà... Lâm sư huynh, đệ van huynh, nghe đệ giải thích một chút, đệ thật sự cần giải thích. Phong Tiếu Linh dùng hai tay nắm chặt lấy ống tay áo của Lâm Phàm, gấp đến độ muốn khóc.

- Nói mau. Lâm Phàm khoát tay áo.

----- oo0oo-----

☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
Bạn cần đăng nhập để bình luận