Khuyết Hãm Dị Thế Giới
Chương 1: Ta Bị Người Khác Giết Rồi Sao?
Là một tên "mã nông", hay còn gọi là lập trình viên ở thế kỷ 21, hắn đã tăng ca ba ngày liên tục ở công ty để sửa phần code bị LỖI.
Vừa ăn khuya xong, vì thực sự quá mệt mỏi nên hắn nằm dài trên bàn ngủ một lúc nhưng, tỉnh giấc một cái thì tình hình dường như không hợp lý, thậm chí là hoang đường.
Hắn cảm thấy đầu đau như thể muốn nứt làm đôi, thật giống như có rất nhiều cây kim đâm sâu vào não, đau đến độ hắn chỉ muốn ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.
Sau vài lần ra sức chớp mắt, cùng với tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, hắn cũng nhìn thấy tình cảnh xung quanh mình một cách chi tiết hơn.
Thân thể hắn nằm ngang trên giường, nửa thân trên ở trên giường, từ phần eo trở xuống thì trượt ra ngoài mạn giường, hai chân rũ xuống quỳ trên sàn nhà, tạo thành… tư thế cực kỳ quái đản.
Trên giường chất đầy sách, ngoài sách, gối, chăn và những đồ vật khác, ngang dọc tứ tung, bừa bộn đến khó tả.
Trước cửa sổ là một bàn làm việc, trên mặt bàn có một chiếc laptop, sau bàn là một giá sách, vẫn là đầy ắp sách.
Đây tuyệt đối không phải văn phòng công ty, mà là một phòng ngủ nhưng, đây cũng không phải là phòng ngủ của hắn!
‘Đã xảy ra chuyện gì… mình đang ở đâu?’
Cau mày, giãy giụa đứng lên, hắn theo bản năng đưa tay phải ra sau mò mẫm chỗ đầu nãy giờ vẫn đau đớn không nguôi của mình.
Hắn cảm thấy một mớ gì đó nhơm nhớp âm ấm cùng cơn đau nhức nhanh như chớp kéo theo.
‘Thứ gì vậy?’
Khoảnh khắc bàn tay phải mở ra, trên đó, trên chính những ngón tay của hắn đầy một loại chất lỏng màu đen đỏ sền sệt.
Máu! Thứ mùi tanh nồng đậm này… không sai, chính là máu!
Hắn vươn tay trái ra, cẩn thận lần mò ra sau đầu lần nữa.
Cũng là đau nhức và một tay đầu máu đỏ.
Hơn nữa còn có rất nhiều cục máu nhỏ màu nâu đen như đậu hũ.
Máu, sau khi ra khỏi cơ thể sẽ nhanh chóng cô đặc lại, biến thành hình thái hạt màu nâu đen và cuối cùng là kết vảy.
Hắn đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
...
Mười phút sau.
Hắn ngồi trên nắp bồn cầu trong nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh nhỏ hẹp luôn mang đến cho hắn một cảm giác an toàn để có thể chăm chú suy nghĩ.
Trải qua kinh sợ và hoảng loạn ban đầu cùng với sau khi bình tĩnh suy nghĩ, cẩn thận kiểm tra thân thể, kiểm tra phòng ốc các thứ, hắn nghĩ thông rồi.
Là một nhân viên văn phòng đô thị, ngày ngày đi làm hắn vẫn luôn đọc tiểu thuyết, các thể loại kịch tính, huyền huyễn, đô thị, xuyên không.
Hắn kết luận là: nếu không phải hắn đang nằm mơ, hơn nữa còn là loại không cách nào có thể tỉnh lại, thì nhất định là hắn đã xuyên không và trọng sinh ở một thế giới khác!
Hoàn cảnh hay vết thương của hắn vẫn có thể tìm được cách giải thích, chỉ có một điểm duy nhất là bằng chứng sắt thép cho việc xuyên không.
Trong chiếc gương tại nhà vệ sinh này, hắn thấy mình đã không còn là “chính mình” vốn là nữa rồi!
Mặc dù vẫn trẻ tuổi khoảng chừng hai lăm, hai sáu, dù vẫn là khuôn mặt đẹp trai anh tuấn, phong lưu phóng khoáng thì cũng tuyệt đối không phải là hắn trước đây nữa.
Thêm vào đó, nơi này cũng không phải là thế giới ban đầu.
Văn tự vẫn là văn tự mà hắn dùng ở kiếp trước nhưng phông chữ rất kỳ lạ, hắn chưa bao giờ gặp loại phông chữ vặn vẹo quái dị đến vậy.
Những địa danh kỳ lạ xuất hiện ở một số nơi, ví dụ như trên một lọ thuốc bình thường viết rằng “Nhà máy dược phẩm số ba thành phố Ngô Đồng”.
Trên nắp bồn cầu lại có ghi chú viết “Thiết bị vệ sinh Cái Thế thành phố Ngô Đồng, số điện thoại hậu mãi: 9861-493823”.
Thành phố Ngô Đồng? Chưa từng nghe qua. Đây không phải là địa danh ở quốc gia mà hắn sống kiếp trước, số điện thoại kỳ quái và định dạng mã vùng cũng không giống.
Chia tay kiếp trước, đối với hắn cũng không có gì đáng tiếc. Kiếp trước cũng vậy, chỉ một mã nông không có tiền đồ mà thôi.
Hắn đã sớm muốn hét thẳng vào mặt ông chủ rằng: “Hôm nay tao sa thải mày, thay đổi cách sống đi!”
Lần này thì thực sự hoàn toàn thay đổi rồi.
Nhưng nếu đã đổi một cơ thể mới thì phải đối đãi thật cẩn thận. Chí ít là không thể xui xẻo như kiếp trước, vừa rơi xuống đã vào quan tài chứ?
Một khi đã treo máy ở đây, chẳng nhẽ lại còn có thể quay về, hay lần nữa xuyên không sao? Đọc nhiều sách như vậy, hắn cũng chưa từng thấy loại tình tiết như vậy nha.
Chủ nhân cũ của thân thể này nhất định đã chết rồi, bị người khác đập vào đầu từ phía sau, tử vong khoảng một đến hai tiếng trước.
Nhìn kỹ thì thấy nội thất của căn phòng ngủ nhỏ này rất đơn sơ, chủ nhân của cái xác nhìn thế nào cũng không giống một người có tiền.
Sẽ không phải cũng là mã nông đấy chứ...
Hắn có chút tiu nghỉu.
Người khác xuyên không đều vận vào thân các loại nào là bàn tay vàng, thăng chức tăng lương tới tấp, cưới được vợ bạch phú mỹ, nhậm chức Giám đốc, bước tới đỉnh cao nhân sinh.
Sao đến lượt hắn lại ở một nơi như thế này, cái gì cũng không có, đã vậy còn chết không rõ nguyên nhân!
Hắn thở dài một tiếng, hơi mỏi mệt nhắm mắt một chút.
Không đúng…
Trong đầu hắn nhìn thấy một thứ khác với căn phòng này.
Đây là gì?
Máy tính của mình?
Hắn nhìn thấy một bộ máy tính để bàn quen thuộc đang trôi nổi trong hư không, bên dưới là bàn phím mà hắn đã đánh qua vô số lần.
Đây chẳng phải là máy tính mà hắn vẫn luôn dùng để sửa code LỖI ở công ty trước khi xuyên qua sao? Con hàng này cũng đồng thời xuyên không?
Hắn mở mắt ra, xác nhận thứ này không có ở trước mắt. Nhắm mắt, lại “thấy” nó phiêu dật trong đầu như cũ.
Mặc dù nó chỉ tồn tại trong tâm trí nhưng rõ ràng hắn có thể vươn tay và gõ bàn phím trong ý thức của mình.
‘Nếu máy tính cũng theo mình đến đây, vậy thì trong chiếc máy này có thể còn WeChat, nói không chừng còn có thể liên lạc với thế giới bên kia? Lại không chừng còn có thể tùy tiện tìm kiếm các loại thông tin trên internet?’
Hắn lần nữa tưởng tượng ra một đoạn trong tiểu thuyết xuyên không thông thường.
Nhưng thử nghiệm thao tác vài lần phải khiến hắn phải thất vọng rồi.
‘Màn hình nền chạy đi đâu rồi! Máy tính của mình rõ ràng là Windows mà, không phải sao?’
Không có màn hình nền đẹp đẽ, không có biểu tượng phần mền, cũng không có chuột, chỉ có mỗi bàn phím, màn hình trước sau đều là một màu đen. Thứ duy nhất hắn có thể thấy là một dấu “NHÁY”.
Đây là cái quỷ gì?
Lẽ nào đây là một bảng điều khiển, còn cái dấu "NHÁY” là một ký hiệu gợi ý để tiếp tục đánh lệnh? Giống như giao diện của DOS?
Bạn cần đăng nhập để bình luận