Khuyết Hãm Dị Thế Giới

Chương 46: Tổ Chức X

Vì anh ta là trẻ mồ côi, lại còn độc thân, rồi chỉ có mỗi Âu Dương Thông phát hiện ra tài năng của anh ta nên có lẽ anh ta nghĩ rằng mình có thể xem người kia là bạn tri kỷ sống chết có nhau.

Con mẹ nó, đây chẳng phải là nghệ sĩ bắt chuyện chốn công sở trong truyền thuyết sao?

Do đó mà mức độ tin cậy của anh ta dành cho Âu Dương Thông mới vượt quá 60%. Kết quả là anh ta đã bị sao con mẹ nó chép.

Mặc dù bản thân Âu Dương Thông cũng là một bản sao nhưng có thể coi gã là một bản sao của X.

Chỉ cần tiền thân Mạnh Phi tin tưởng bất kỳ bản sao nào của X hơn 60% thì gã X kia đều có thể sao chép.

Điều này có thể giải thích các điều kiện khiến Mạnh Phi bị sao chép. Nhưng Âu Dương Thông được sao chép như thế nào?

Suy luận ngược có thể dẫn đến một kết luận: một trong những người thân và bạn bè thân thiết của Âu Dương Thông nhất định là phục chế giả.

Đây là một phản ứng dây chuyền. Một chuỗi dài những người có mức độ tin cậy hơn 60% tạo thành một dây xích dài, cuối cùng sẽ chỉ đến bản thể của X.

Mà hắn thì có Hệ Thống Sửa Lỗi Mạnh Nhất, chỉ cần quét xuống một đường là được.

Đương nhiên, tiền đề là hắn phải tìm được địa chỉ của những người này, sau đó mới có cơ hội gặp tận mắt.

Đầu tiên hắn đặt mục tiêu là vợ của Âu Dương Thông, vì vậy hắn đã yêu cầu Đường Văn Văn điều tra tên, địa chỉ, đơn vị công tác, vân vân của vợ Âu Dương Thông.

Sau khi tìm hiểu rõ ràng, chỉ cần hắn giả vờ là một người qua đường vội vã ngẫu nhiên là đủ để xác định người này có phải là phục chế giả hay không rồi.

Và cứ như vậy, sớm muộn gì hắn cũng tìm được chân thân của X!

Khi hắn còn đang ngồi trên ghế sô pha lên kế hoạch lần theo chân thân của X, thì trong thành phố sáng như quặng pha lê kia, Lão Lê và Ngả Đình cũng đang làm điều tương tự.

Sau khi Ngả Đình ký kết trở thành thành viên của Hiệp hội Nghiên cứu Văn hóa Tín ngưỡng Nữ thần, mà trên thực tế là thành viên của Cục Điều tra Dị năng, cô nghĩ rằng cuối cùng cũng đã đến lúc mình phải bắt tay vào chính sự mà cô vốn phải làm từ lâu rồi - báo cáo vụ án.

Cán bộ cấp Bộ trưởng...

Nếu là Triệu bộ trưởng của Cục hình sự ở đây, cô có thể ở lại đội mà khoác lác cả đời. Nhưng việc thay đổi Bộ trưởng Lê “Dị bộ” này khiến cô cảm thấy mình hèn nhát một cách khó hiểu.

Vừa mở laptop ra, cô bàng hoàng phát hiện Lão Lê đã giành lấy dây cáp kết nối máy chiếu.

"Trước khi báo cáo, để tôi cung cấp cho cô thông tin về bối cảnh một chút."

Đôi mắt ông ta lấp lánh, trong khi mỉm cười ra vẻ bí ẩn, ông ta nhấp vào con chuột.

Một người đàn ông cao lớn với chiếc áo khoác da đen có mũ trùm lớn, đeo mặt nạ quỷ quái và cầm một thanh kiếm bạc xuất hiện trên màn chiếu.

Xung quanh gã là những vòng sóng ánh sáng lăn tăn như nước.

"Người đeo mặt nạ?" Ngả Đình bất giác kêu lên.

"Trong hồ sơ của chúng tôi thì hắn được gọi là Quỷ Diện. Hắn có khả năng thực hiện các bước nhảy không gian và có thể dễ dàng đi xuyên qua các bức tường.

Trong hai năm qua, hắn đã phạm tội bốn lần và ám sát ba nhân vật quan trọng. Chỉ có một lần phục kích thất bại nhưng hắn vẫn thành công trốn thoát bằng cách nhảy không gian như cũ."

"Tại sao tôi chưa nghe nói về những vụ án này?"

"Bởi vì tất cả các hồ sơ đã được giao cho chúng tôi và sẽ không được công khai."

Trong khi giải thích, Lão Lê gõ bàn phím để chuyển sang trang tiếp theo.

Lần này là một bức tranh mờ ảo, một ông già đầu trọc, thấp thoáng trong ảnh, thấp bé và mập mạp, mờ nhạt đi qua dưới ánh đèn đường.

"Người này rất mờ nhạt. Ngay cả khi không đeo mặt nạ, y cũng hiếm khi bị chụp ảnh rõ mặt.

Chúng tôi gọi y là Kẻ ném bom. Y am hiểu cách tạo ra các vụ nổ mà không cần bất kỳ chất nổ nào. Y đã tham gia vào một số vụ đánh bom trước đây.

Bọn chúng thuộc cùng một tổ chức Dị năng. Chúng tôi gọi tổ chức này là: X.”

X đại diện cho bí ẩn. Loại danh hiệu này chỉ được sử dụng cho những thứ mà bạn không biết gì về nó.

Đúng như cái tên Mạnh Phi đặt cho gã có dị năng sao chép cơ thể.



'Ngày mai, phải đi làm rồi.' Mạnh Phi uể oải nghĩ sau khi lấy hộp cơm tự hâm nóng cuối cùng trong tủ ra làm bữa tối.

Dù mới chỉ đi làm được hai tuần nhưng hắn cảm thấy toàn thân dường như đều bị rỉ sét.

Thật sự là bản mệnh “lao lực bẩm sinh” sao?

...

Hôm sau, sáng sớm ngày 3 tháng 12 năm 8020.

Mạnh Phi xuống ga tàu điện ngầm Tân Thành và theo dòng người như thủy triều lên đến mặt đất.

Ánh mặt trời rực rỡ đến chói mắt nhưng nhiệt độ bên ngoài lại rất thấp khiến nơi này chẳng khác nào một thành phố băng được ánh mặt trời chiếu sáng.

Mặt đất dường như đóng băng, sạch sẽ và cứng rắn. Mạnh Phi đi trên phố, cảm thấy mặt đất rung khẽ thành tiếng theo mỗi bước chân của hắn.

Những người lạ vội vàng và hững hờ lướt qua hắn.

Hắn nhìn vào điện thoại của mình theo thói quen, hiện tại chỉ mới bảy giờ rưỡi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận