Khuyết Hãm Dị Thế Giới

Chương 41: Hiệp Hội Nghiên Cứu Văn Hóa Tín Ngưỡng

Tuy đã lớn tuổi nhưng người đàn ông này trông vẫn rất tinh anh và khỏe mạnh, như thể đôi mắt khói đầy trí tuệ của ông ta lúc nào cũng nhắm nghiền.

Nhưng mỗi khi mọi người không chú ý, ông ta đều luôn cố gắng chớp mắt mấy lần, trông vô cùng hèn mọn, điều này khiến Ngả Đình rất khó chịu.

Với kinh nghiệm nhiều năm điều tra tội phạm, trong mắt Ngả Đình thì đây chính là một kẻ lừa đảo hàng thật giá thật.

Câu đầu tiên cô muốn chào là: Già như vậy rồi là còn đi làm lừa đảo? Có phải là muốn được quốc gia hỗ trợ dưỡng lão không?

Nhưng cô đã kìm lại. Cô không thể tùy tiện dùng cái nhìn nghề nghiệp của mình để suy đoán người khác như vậy được.

"Vị lão tiên sinh này là…?"

Cô vẫn chưa hỏi xong thì Cục trưởng Trịnh đã đứng dậy, cung kính cúi đầu chào ông lão và nói: "Đây là Hội trưởng Lê."

Sau đó anh ta thật sự lui về phía sau, đi ra cửa, cười gật đầu vài cái rồi nói: "Hai người cứ nói chuyện đi, nói chuyện đi, tôi sẽ không quấy rầy nữa." Dứt lời thì cũng vừa lúc bóng người đã ra khỏi phòng và đóng cửa lại.

Ở một mình trong phòng với lão già này khiến cô càng cảm thấy thêm phần lúng túng nhưng ngay khoảnh khắc quay đầu lại, cô liền thấy một thứ ánh bạc đang quay cuồng trên không trung bay tới chỗ mình.

Cô lập tức chụp lại, nhìn kỹ thì phát hiện ra đó là một tấm danh thiếp bằng bạc sáng bóng loáng có khảm một vòng kim cương, một món đồ nhìn qua đã có thể đánh giá là luxury.

'Hội trưởng Hiệp hội Nghiên cứu Văn hóa Tín ngưỡng Nữ thần, Lê Mục.'

"Hội trưởng Lê?"

Bất kỳ người nào đính kèm theo cái danh "Hiệp hội nghiên cứu" đều là dạng tổ chức khiến người ta cảm thấy vô cùng phi pháp.

Đôi mắt của người đàn ông này nheo lại thành hình tam giác, những nếp nhăn trên khuôn mặt ông ta giống như những lát hành tây xếp chồng lên nhau, ông ta mỉm cười một cách khéo léo: "Cứ gọi tôi là Lão Lê."

"Được rồi, Hội trưởng Lê."

"Cũng được."

Đôi mắt hình tam giác nhìn lên nhìn xuống cô vài lần rồi nói: "Chúc mừng cô, chỉ cần ký vào bản thỏa thuận này, cô sẽ trở thành cấp dưới trực tiếp của tôi."

Ông già lấy ra một cuộn giấy và đặt trước mặt cô.

"Xin lỗi, tôi từ chối."

Ngả Đình cảm thấy cạn lời với lão già lừa đảo này, bản thỏa thuận cái quái gì, tại sao cô phải ký? Cô điên chắc?

Đường đường là đội trưởng đội điều tra hình sự, thì cô ký kết gia nhập hiệp hội nghiên cứu văn hóa gì đó để làm gì?

Chờ đã, đây là gì? Cán bộ cấp 12? Ký tên một cái, cô liền trở thành cán bộ cấp 12 sao?

Cô cho rằng mình nhìn lầm.

Cấp 12 - Được biết đến là “lĩnh vực lớn nhất” trong phạm vi quan trường của nước Cộng hòa Thanh Mang.

Thể chế hỗn hợp, cho dù là vận may quan trường cường thịnh, đi đến cấp 11 căn bản đã là kết thúc rồi.

Cấp 12 chính là cấp thứ trưởng, sau khi thăng cấp 12 thì chính là thứ trưởng nhà nước. Đây là một thế giới thực sự khác biệt so với cấp quận.

Một đường thuận buồm xuôi gió, cô cũng được xem là người có thế lực trong Cục điều tra hình sự, đã giải quyết vô số vụ án lớn quan trọng, vậy mà hiện tại cô chỉ là quan chức cấp 9 cấp quận mà thôi.

Cục trưởng của họ cũng chỉ là cấp 12. Bằng vào việc ký tên xuống tờ giấy kia, liền tăng ba bậc liên tiếp, ngang hàng với cục trưởng Trịnh luôn sao?

Có chắc là cô đang tỉnh không?

Vậy thì, ông thầy phép trước mặt cô ít nhất là cấp 13? Quan chức cao cấp? Cùng cấp với Bộ trưởng Bộ Tư pháp và Thị trưởng thành phố Ngô Đồng?

Ánh mắt ông lão thay đổi, lập tức lấy ra một văn kiện khác.

"Cô có thể từ chối. Nhưng nếu từ chối, cô cần phải ký vào thỏa thuận bảo mật này."

Hai xấp giấy được đặt cạnh nhau trước mặt Ngả Đình.

Nhưng đôi mắt cô nàng luôn hướng phần trung tâm quanh mấy chữ "cấp 12" kia.

"Cô cần cam kết sẽ giữ bí mật việc liên quan đến vụ án dị năng này. Nếu để lộ nó, cô sẽ bị khai trừ công chức và chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Sau khi ký, chỉ cần cô giữ bí mật, vị trí của cô trong Cục điều tra hình sự sẽ vẫn như cũ."

Ông lão chỉ vào một khoảng trống và nói: "Viết vào đây: Tôi đã đọc và từ chối lời mời này. Tôi hứa sẽ giữ tất cả những bí mật trên đây mãi mãi. Rồi ký tên vào là được."

Ngả Đình lưu luyến nhìn mấy chữ "cấp 12", dũng cảm giơ tay lên: "Để tôi suy nghĩ một chút."

"Cô hoàn toàn có thời gian để suy nghĩ về nó."

Ông già nhìn cô và mỉm cười.

...

Trong khi Ngả Đình đang vật lộn với sự cám dỗ của cấp 12, thì Mạnh Phi lại đang nhắm mắt dưỡng thần trong chiếc xe mà hắn chờ mãi mới tới.

Hắn nhấp vào thông tin được tích lũy tại Hệ Thống Sửa Lỗi Mạnh Nhất trong tâm trí mình.

[Nhắc nhở: Hệ thống này đã được nâng lên cấp ba.]

[Nhắc nhở: Thu được kỹ năng mới nhất: kết nối.]

[Nhắc nhở: Giá trị kinh nghiệm cần thiết cho cấp tiếp theo là 1000.]

"Hệ thống sửa lỗi mạnh nhất" của hắn đã được tự động nâng cấp trong trận chiến trên tầng thượng Vân Thâm. Chỉ là hắn không có thời gian để ý đến lời nhắc hiện ra lúc đó.

Các tin nhắn hệ thống được giữ trong một giao diện giống như hộp thư, nhờ đó hắn có thể mở đọc bất cứ lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận