Khuyết Hãm Dị Thế Giới

Chương 40: Già Rồi Mà Còn Đi Lừa Đảo?

Cô và Mạnh Phi hẹn gặp nhau lúc 14 giờ 30 mà 17 giờ 30 chiều, phía cục cảnh sát lại đặc biệt sắp xếp một cuộc họp báo cáo vụ việc dành riêng cho cô, nghe nói sẽ có nhân vật cấp cao đến nghe cô báo cáo.

Khi thấy đã gần bốn giờ, cô hơi kinh ngạc, sao thời gian có thể trôi nhanh như vậy? Rõ ràng là chỉ mới nói chuyện với tên này một lúc thôi mà.

Cũng may là còn một tiếng rưỡi nữa, cũng chưa phải giờ cao điểm nên trên đường sẽ không kẹt xe. Vậy là quá đủ để cô lái xe về.

Cả hai đổi hướng và đi bộ về phía bãi đậu xe gần đó. Xe của cô đậu ở chỗ này.

"Anh về bằng gì? Hay tôi đưa anh về trước?"

Lúc mở cửa xe, Ngả Đình thuận miệng hỏi, cô vẫn còn rất nhiều thời gian nên dù có đưa Mạnh Phi về trước, cô cũng sẽ không muộn.

Mạnh Phi cảm thấy trán mình biến thành màu đen. Đưa “ai đó” về nhà thường được dùng như một thủ thuật cầu nối nhưng chẳng phải là nên đổi ngược vai trò mới đúng sao?

"Cô bận thì cứ đi trước đi, không cần bận tâm tôi đâu."

Là một người đàn ông lịch lãm và biết phép tắc, Mạnh Phi trả lời một cách phong độ.

“Brừmmm” một tiếng, xe nổ máy, cửa cũng đóng lại, sau đó đuôi xe phun khói và phóng thẳng một đường.

Hắn không khỏi rùng mình một cái, đứng run rẩy trong gió lạnh, lấy điện thoại di động ra và âm thầm bật Didi.

...

Khi Ngả Đình trở lại văn phòng của mình, cô kiểm tra giờ giấc.

Đúng năm giờ, còn nửa tiếng nữa mới đến cuộc họp báo cáo trọng án.

Cô bật máy tính, lấy hồ sơ và tài liệu vụ án, ghi nhớ lần nữa để không mắc sai sót khi báo cáo.

Mặc dù không ai rành những chuyện này hơn cô nhưng khi sếp lớn đột nhiên hỏi một câu, nếu cô không trả lời được thì sẽ rất lúng túng.

Có những nhân vật “cấp cao” đến nghe báo cáo.

Phía trên Cục Điều tra Hình sự thành phố là Phòng Điều tra Hình sự tỉnh, thường được gọi là Phòng Hình sự. Tuy nhiên, thành phố Ngô Đồng là thành phố trực thuộc trung ương của Thanh Mang, cùng cấp với tỉnh, nên cũng không có Phòng Hình Sự nào cao hơn, tính lên nữa chính là Cục Điều tra Hình sự Quốc gia, thường được gọi là Bộ Tư Pháp.

Bộ Tư Pháp cử người tới? Để tôi nói cho mà nghe, việc phát hiện ra tội phạm dị năng này chắc chắn là một bước đột phá lịch sử!

Dù mặt ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng Ngả Đình vẫn rất tự hào.

Từ chuyện Mạnh Phi trở về từ cõi chết, đến phục chế giả tìm kiếm tài liệu và chết bất đắc kỳ tử, rồi xác chết không rõ nguồn gốc biến mất, đến sự kiện trên tầng thượng tòa nhà Vân Thâm…

Cô liên tục hồi tưởng lại từng chi tiết của vụ việc.

Mạnh Phi gốc bị Mạnh Phi bản sao đánh chết, sao anh ta có thể lại sống lại trong tình trạng hoàn hảo như vậy?

Dùng lý lẽ anh ta không có bất kỳ dị năng hồi máu nào để tự bào chữa thật sự không dễ dàng chút nào.

Nhưng cô đã chuẩn bị một bộ logic hoàn hảo. Còn lại là suy nghĩ về những thứ mà mấy vị lãnh đạo cấp cao có thể dùng để công kích.

"Đing..."

Vừa mới ngồi xuống được mười phút còn chưa kịp xem lại hồ sơ thì "Ứng dụng nữ thần" của cô đã vang lên.

Ứng dụng Nữ Thần là một app được cài đặt trên điện thoại di động, tương tự như WeChat từ chức năng dùng để giao tiếp đến hàng loạt công cụ liên quan khác.

Chỉ là phần lớn thời gian mà người dùng WeChat sử dụng là để xử lý công việc cá nhân.

Ứng dụng Nữ Thần được sử dụng cho văn phòng và liên lạc trong hệ thống mà chỉ nhân viên nhà nước mới có thể sử dụng.

Cô mở điện thoại ra xem thì thấy đó là tin nhắn từ lãnh đạo trực tiếp của cô, cục trưởng Trịnh.

'Đến phòng họp số 8.'

Phòng họp này tình cờ cũng là nơi mà cô sẽ báo cáo vụ án, nên chuẩn bị trước một chút cũng tốt. Chắc chắn, cục trưởng cũng rất quan tâm đến vụ lần này.

Nhưng khi bước vào phòng họp, cô phát hiện tình hình có hơi ngoài dự liệu.

Ngoài cục trưởng, trong phòng họp còn có một ông già.

Một người rất già mới đúng. Khuôn mặt nhăn nheo, râu bạc trắng, đỉnh đầu bóng loáng, đậm chất Địa Trung Hải, trọc lóc.

Nhưng quanh đỉnh đầu ông ta có một lọn tóc trắng đầy cảm giác nghệ thuật gia, tóc bạc giống như sóng biển cuộn lên, phía sau ông ta là một chiếc áo cổ tròn màu nâu kỳ dị, ôm lấy cổ và trải dài xuống chân.

Trước ngực ông ta đeo một chiếc vòng cổ bằng bạc và một chiếc huy hiệu vảy bạc nổi bật được treo ở đuôi chiếc vòng.

Một chiếc áo nâu cổ tròn? Vảy bạc? Đây chẳng phải là trang phục của các giáo sĩ Nữ Thần Giáo bán “Thần Tinh Thủy” giúp người khác đuổi tà chữa bệnh khắp nơi ở thời Trung cổ sao?

Vào thời đại Thần Quốc cách đây rất lâu, trang phục này là loại vô cùng tôn quý, địa vị của các giáo sĩ còn cao hơn so với các quan chức lãnh đạo Thần Quốc.

Nhưng hiện tại thì khác rồi.

Những tín đồ sùng đạo vẫn tồn tại, họ sẽ thờ cúng Nữ Thần tại nhà. Nhưng các nhóm tín đồ có tổ chức và các giáo sĩ chuyên nghiệp đã biến mất từ lâu.

Những kẻ mặc trang phục thế này hoặc là vai phụ hạng ba trong phim ảnh hoặc là những kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, hay đi “thu thuế IQ” của mấy người già.
Bạn cần đăng nhập để bình luận