Khuyết Hãm Dị Thế Giới

Chương 24: Cuộc Họp Kết Thúc

Treo máy có nghĩa là chặn và không có tín hiệu trả lời. Người khác không biết rằng con đường không đi được, chỉ biết rằng nó bị nghẽn. Cho nên, việc nhập liệu cũng chẳng còn cách nào khác là chờ đợi.

Chờ một chút là hết nghẽn, chắc là mất vài giây.

Thông thường các thẻ thao tác khác có thể được người ta chấp nhận bị nghẽn vài giây. Nhưng khi nhập văn bản, một khi bị nghẽn chính là giống như nói chuyện cà lăm, người dùng sẽ cảm thấy rất khó chịu.

"Vài tháng trước, khi kiểm tra, chúng tôi nhận thấy rằng cách hệ thống bảo mật chặn là treo máy, vì vậy tôi đã gửi email này cho nhóm phát triển."

Mạnh Phi đọc lên nội dung email: "Cách chặn những tác nhân ngoại vi chưa được chấp nhận bằng cách treo máy sẽ gây ra hiện tượng nghẽn khó lường, có thể ảnh hưởng đến trải nghiệm người dùng, kiến nghị: nên ngắt kết nối trực tiếp."

"Nhưng nhóm phát triển không hề phản hồi."

Mạnh Phi không thương tiếc đóng chiếc đinh cuối cùng lên nắp quan tài. Cả phòng họp im lặng.

Trên thực tế, Lưu Cương cũng rất oan uổng trong chuyện này.

Treo máy vẫn là gián đoạn và đây chỉ là một vấn đề liên quan đến sách lược.

Nếu treo máy, kết nối vẫn còn, chương trình sẽ không chết, về lý thuyết, nó nhẹ nhàng hơn gián đoạn bạo lực.

Bây giờ cậu lại nói rằng nó nên bị gián đoạn, ai mà biết được nếu thay đổi thành gián đoạn thì liệu có nhiều vấn đề kỳ lạ hơn hay không chứ?

Nhóm lỗ hổng chỉ cần đặt câu hỏi và đề xuất kiến nghị cải thiện là được rồi.

Tuy nhiên, đề xuất này có khả thi hay không, việc thực thi có gây rắc rối không cần thiết hay không thì bọn họ có phải quản đâu.

Nếu thực hiện thay đổi, chẳng phải nhóm phát triển sẽ là người chịu trách nhiệm cuối cùng sao?

Vì vậy, người của họ có xem email rồi không trả lời hoặc từ chối sửa đổi nó với một lý do nào đó cũng đều hợp lý cả.

Nhưng bây giờ có nói gì cũng đã quá muộn. Khiếu nại từ người dùng và bằng chứng từ hiện trường đều rành rành ở trước mắt rồi.

Nhóm lỗ hổng đã nêu vấn đề này 4 tháng trước, dự đoán chính xác khả năng người dùng phàn nàn và nhóm phát triển bọn họ đã từ chối khắc phục!

Nếu anh ta tiếp tục đấu tranh về "cách thức gián đoạn chỉ cần treo máy là được" sẽ trở thành loại nan đề khó giải thích, điều đó sẽ chỉ khiến La An cảm thấy rằng anh ta không có trách nhiệm và không sẵn sàng chịu trách nhiệm mà thôi.

"Đây thực sự là vấn đề của chúng tôi." Lưu Cương thừa nhận với vẻ mặt tối sầm: "Sau này, tôi sẽ giám sát quá trình theo dõi của nhóm phát triển về các lỗi được nêu ra và đảm bảo rằng mọi vấn đề đều được giải quyết thích đáng."

La An cũng gật đầu tán thưởng: "Tìm ra được vấn đề là tốt rồi. Cuộc họp hôm nay đã quá dài, tới đây thôi. Lưu Cương, anh quay về viết biên bản cuộc họp và gửi các biện pháp cải thiện cụ thể sau này cho mọi người."

Phong cách của La An là như vậy, không thể phân biệt được cảm xúc của anh ấy.

Anh ấy không bao giờ trực tiếp chỉ trích ai trước mặt mọi người. Điều này sẽ khiến người bị chỉ trích mất mặt và làm giảm đi sự nhiệt huyết của họ.

Nhưng những vấn đề nên giải quyết thì cũng phải giải quyết. Quyết tâm là vô ích, phải xem biện pháp cụ thể mới có thể thực hiện được.

Chỉ các biện pháp thôi là chưa đủ, trong tương lai, còn phụ thuộc vào việc các biện pháp đó có được thực hiện hay không và kết quả sẽ như thế nào.

Anh ấy sẽ đuổi theo bạn như một con sói. Một khi bạn đã được anh ta nhắm đến, hoặc là bạn chủ động giải quyết vấn đề, hoặc đợi anh ta giải quyết bạn.

Lưu Cương nhất thời cảm thấy áp lực nặng trĩu, anh ta thu dọn đồ đạc xong thì lập tức rời đi cùng nhóm phát triển.

"Mạnh Phi, cậu ở lại."

Ngay khi mọi người chuẩn bị rời đi, La An đột nhiên nói một câu.

Máy chiếu trong phòng họp đã tắt, giống như kết thúc một bộ phim, đèn bật sáng và chỉ còn lại hai người.

La An là phó chủ tịch phụ trách công nghệ, phát triển và bảo mật của Mantis Software, có thể nói là trong số các CEO, anh là người có nhiều thực quyền nhất.

Mặc dù kiếp trước Mạnh Phi cũng từng làm việc trong một công ty phần mềm lớn nhưng thực tế thì hắn hiếm khi có cơ hội nói chuyện riêng với một nhân vật như vậy.

Trước khi phải hoán đổi mà xuyên không, hắn nhất định sẽ lo lắng đến mức không dám thở mạnh lấy một hơi.

Ấn tượng của một nhân vật có thể quyết định bạn sẽ từng bước thăng tiến trong công ty này, hay sẽ luôn ngồi trên ghế dự bị cho đến khi cuốn gói về nhà, thì ai có thể dễ dàng đối mặt với điều đó chứ?

Nhưng bây giờ, với hệ thống sẵn trong tay, Mạnh Phi thật sự không sợ hãi chút nào.

Hắn không những không sợ hãi mà tâm trí còn xoay tít bên trong.

Làm thế nào để tận dụng cơ hội thiết lập mối quan hệ cá nhân tốt đẹp với vị phó chủ tịch trẻ kia và có một khởi đầu thuận lợi trong thế giới mới này?

Mặc dù "Hệ Thống Sửa Lỗi Mạnh Nhất" có những cách sử dụng khác nhưng không cách nào an toàn bằng việc hắn tiếp tục tạo dựng tên tuổi trong công ty của vị tiền thân Mạnh Phi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận