Khuyết Hãm Dị Thế Giới

Chương 105: Ăn Dưa Coi Người Ta Đánh Nhau

"Là anh sao?"

Một giọng nữ trong trẻo và quen thuộc cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Hắn bất giác quay đầu lại nhìn.

"Ngả Đình?"

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Ngả Đình lại là người bước ra từ văn phòng của Đại Giáo Sĩ?

Chuyện gì thế này, đây là giẫm phải phân sao?

Đáng tiếc, tư thế dựa tường của hắn lúc này chẳng ra dáng đàn ông chút nào.

"Không được nhúc nhích!"

Người đàn ông mặc áo khoác da tiếp cận không cho hắn cơ hội thể hiện khí khái anh hùng của mình trước mặt Ngả Đình, mà ngược lại còn lấy ra một chiếc còng từ thắt lưng.

"Trương Lực, anh làm sao vậy?" Khi thấy hành động của Trương Lực Ngả Đình cảm thấy có gì đó sai sai: "Chính tôi đã gọi anh ấy đến phỏng vấn."

"Không, tôi nghi ngờ anh ta là kẻ khả nghi đột nhập bất hợp pháp."

Trương Lực không bỏ súng xuống mà vẫn tiếp tục chĩa vào đầu Mạnh Phi.

"Đừng loạn nữa! Bỏ súng xuống!"

Ngả Đình cảm thấy tình huống này thật nực cười.

"Tôi là trưởng nhóm hành động và tổ trưởng bộ phận an ninh, tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm về sự an toàn của mọi người, bao gồm cả các cô.

Khi tôi nghi ngờ có những yếu tố nguy hiểm đe dọa sự an toàn của cô, tôi có thể không chấp hành mệnh lệnh."

Trương Lực bất chấp mệnh lệnh của Ngả Đình.

"Hơn nữa người này đã có hành vi đáng ngờ và đi vào khu vực giám sát một cách bất hợp pháp. Tôi có quyền quyết định tạm giữ và thẩm vấn anh ta."

Thân thể Mạnh Phi không cử động nhưng "khẩu súng" lại bắn ra không thương tiếc:

"Đội trưởng Ngả, bảo vệ dùng súng đe dọa công dân lương thiện mà không có lý do, tôi muốn khiếu nại!"

Trương Lực chế nhạo: "Anh giả làm người giao hàng mang đi rồi đột nhập bất hợp pháp, bây giở còn muốn ăn vạ. Anh nói tôi không có lý do gì để nghi ngờ anh?"

"Cái gì mà giả mạo chứ? Tôi vốn là một shipper, nhân viên Meituan, anh nói giả là giả thế nào?"

Vẻ chế nhạo trên khuôn mặt của Trương Lực không khỏi đông lại. Anh chàng tự xưng là bạn trai của Ngả Đình này thực sự là một shipper?

Không, không thể nào, người này đang cãi chày cãi cối, đang đùa bỡn anh ta!

Tất nhiên, thủ đoạn này không thể đánh lừa được anh ta.

Anh ta liền nói vào chiếc máy bộ đàm thu nhỏ trên cổ áo:

"Canh cổng, canh cổng, vừa nãy có shipper nào của Meituan đưa thẻ nhân viên để vào trong không? Đã xác minh chưa?"

"Đã xác minh, không có vấn đề gì."

"Gọi điện cho Meituan kiểm tra!"

"Xác định không lầm." Sau khoảng nửa phút im lặng, người bảo vệ ở cổng đáp lại.

Bầu không khí thay đổi từ đóng băng sang xấu hổ.

Mạnh Phi làm shipper bán thời gian trong lúc rảnh? Đừng nói là Trương Lực, ngay cả Ngả Đình cũng không tin.

Nhưng Trương Lực luôn ngoan cố như một con bò, việc để anh ta va vào tường cũng không tồi chút nào. Vì vậy, Ngả Đình chỉ đứng cắn hạt dưa xem kịch mà không nói gì.

"Nếu anh thực sự giao đồ ăn vậy đồ ăn anh cần giao ở đâu, tại sao anh phải thay quần áo sau khi vào cửa!"

"Ai nói shipper phải giao đồ ăn khi vào đây?"

Mạnh Phi vặn lại một lần nữa.

"Tôi đến với tư cách là shipper nhưng tôi đến đây để phỏng vấn. Thay quần áo trước khi phỏng vấn không phải là chuyện bình thường sao?"

Logic của Mạnh Phi hoàn hảo, giống như việc nhét một cục bùn vào miệng Trương Lực, chặn họng anh ta. Sau khi sững sờ mất năm giây, anh ta cố gắng hết sức kìm nén cơn tức giận đang dâng trào của mình và nói:

“Mạnh Phi, anh đúng là đồ lươn lẹo!

"Nhưng anh giải thích xem tại sao anh trốn trong phòng vệ sinh, lại còn cố ý mở cửa sổ?"

“Người anh em này, cái máy sưởi trong tòa nhà của anh ngột ngạt quá, tôi vào nhà vệ sinh mở cửa sổ để không khí trong lành tràn vào cũng đáng ngờ sao?

Hơn nữa, sau khi hít thở xong, chẳng phải tôi cũng đã đóng lại cho anh sao? Tôi phạm luật gì?"

"Anh…"

Trương Lực nhịn đến mức có thể bùng nổ bất cứ lúc nào nhưng lại không thể.

Qua tai anh ta, những gì Mạnh Phi nói hoàn toàn là một lời ngụy biện và thêu dệt nhưng từ quan điểm của một người xem, nó hoàn toàn hợp lý và không có gì phải nghi ngờ về điều đó.

Ngả Đình vội vã ra ngoài để giải quyết mọi việc.

"Trương Lực, tôi đã nói là hiểu lầm mà! Tiếp tục tuần tra đi.

Mạnh Phi, anh cũng đừng loạn nữa. Khiếu nại? Khiếu nại cái rắm.

Nhanh vào phỏng vấn đi!"

Trương Lực vẫn run lên vì tức giận nhưng anh không biết làm thế nào để phát tiết.

Anh chỉ có thể trợn mắt nhìn Ngả Đình nắm lấy cổ tay Mạnh Phi và cùng hắn tay trong tay bước vào văn phòng như một cặp vợ chồng, còn anh ta thì đứng ngoài nhìn.

Sau đó, “oành” một tiếng, cánh cửa đóng lại ngay trước mặt anh ta. Anh ta chẳng cách nào hình dung được hai người họ đang làm gì bên trong.



Cái gọi là phỏng vấn chỉ là hình thức. Khó khăn chính là… khiến cho Mạnh Phi hiểu rõ về mọi thứ.

Từ sự xuất hiện của dị năng, đến việc quốc hội lập pháp cho vấn đề dị năng và việc thành lập Hiệp hội Nghiên cứu Tín ngưỡng Nữ Thần, cùng sự nghiệp vĩ đại mà bọn họ đang thực hiện.

Số lượng thông tin khá lớn, hầu hết những người bình thường đơn giản là không thể chấp nhận nó. May mắn thay, Mạnh Phi không phải chỉ mới tiếp xúc với dị năng một hai lần.

Hắn đã hiểu và hơn nữa còn cảm thấy rất may mắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận