Khuyết Hãm Dị Thế Giới

Chương 9: Anh Ta Là Người Chết

Thế giới này rất giống với thế giới kiếp trước của hắn nhưng cũng có những điểm khác biệt rõ ràng.

Ở đây, nghề “cảnh sát” được chia rất chi tiết - cảnh sát giao thông là cảnh sát giao thông, trị an là trị an, còn các vụ án hình sự do “Cục điều tra hình sự” quản lý.

Những người tiến hành điều tra tội phạm được gọi là điều tra viên hình sự. Các điều tra viên hình sự đã kéo dải phân cách màu vàng, phong tỏa hoàn toàn khu vực xung quanh.

Phỏng chừng đó chính là hiện trường vụ án.

Gió lạnh về đêm khiến hắn cảm thấy hơi rùng mình. Hắn không thể không dựng cổ áo lên và hít một hơi thật sâu.

Quên nó đi, cần đối mặt thì phải đối mặt. Hắn lên dây cót tinh thần, nhấc chân và đi về phía khu vực bị phong tỏa.

Sự xuất hiện của Mạnh Phi ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều điều tra viên hình sự.

"Cục điều tra hình sự đang thi hành công vụ, những người không liên quan xin vui lòng đi đường vòng!"

Điều tra viên phụ trách canh gác ngay lập tức đưa ra lời cảnh báo.

"Xin chào, tôi là Mạnh Phi." Mạnh Phi đứng bên ngoài khu vực phong tỏa và chào người nọ: "Tôi là người vừa nãy mà... Đình... của các anh gọi điện tới..."

Điều tra viên có lẽ là người mới nên không hiểu ý hắn muốn nói, lập tức vung tay, muốn đuổi người đi ngay và luôn.

"Là tôi gọi anh ấy đến." Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên truyền đến.

Mạnh Phi ngẩng đầu, ánh mắt lập tức bị cô gái trước mặt thu hút.

Cô gái này nhất định là tồn tại cấp nữ thần!

Mái tóc đen ngắn, lông mày thanh mảnh, mắt phượng, răng trắng và mắt sáng tinh anh, toàn bộ khuôn mặt đều là những đường nét đơn giản nhưng lại xinh đẹp tuyệt trần.

Vóc người cao và mảnh mai, mặc một bộ đồng phục điều tra viên hình sự màu xanh nước biển ôm sát cơ thể, rất đẹp.

Khoảnh khắc cô gái nhìn thấy Mạnh Phi, cô lập tức sửng sốt.

Khác với vẻ mặt ngây người, háo sắc của Mạnh Phi, toàn bộ khuôn mặt cô gái tràn ngập hai chữ "quái dị".

Đúng vậy, khuôn mặt này giống hệt với bức ảnh trên thông tin danh tính của người chết đã được bọn họ xác nhận mà cô xem trước đó.

"Tôi là Mạnh Phi." Mạnh Phi cười lúng túng.

Cô gái bình tĩnh nói với nam điều tra viên trẻ tuổi đang chặn đường: "Anh ta chính là người chết. Để anh ta vào đi."

Bao gồm cả nam điều tra viên trẻ tuổi, tất cả những người khác có mặt đều cực kỳ kinh ngạc. Chẳng ai còn nhớ đến việc kéo dài đường cảnh giới.

Ý thức được những gì mình vừa nói có phần quái đản, nữ điều tra viên cũng không quá xấu hổ, mà quay sang giới thiệu bản thân với Mạnh Phi một cách nghiêm túc: "Anh Mạnh, tôi là Ngả Đình, đội trưởng đội điều tra tội phạm số hai của Cục điều tra hình sự thành phố. Tôi là người đã gọi điện trước đó."

Vừa nói, cô ấy kéo đường cảnh giới lên và để Mạnh Phi đi vào.

"Đội trưởng Ngả, trong điện thoại, cô nói tôi bị xe tông chết, nên tôi tới đây một chuyến."

Mạnh Phi mỉm cười gật đầu thể hiện tình hữu nghị nhưng hắn đột nhiên cảm thấy lời nói của mình có phần lộn xộn, không đầu không đuôi.

Mình bị xe đụng chết? Phi phi phi, từ ngữ thật quá xúi quẩy. Nên nói rằng mình bị búa đập chết còn phù hợp với sự thật hơn.

Tuy nhiên, khi hắn vừa bước vào khu vực phong tỏa, vẻ mặt của Ngả Đình trở nên hơi kỳ lạ.

"Với tư cách là người chết trong trường hợp này, tôi hi vọng tạm thời anh sẽ không bỏ đi." Ngả Đình đặt tay lên vai hắn, nhìn vào mắt hắn một cách đầy cảnh giác.

Trong mắt cô, dường như hắn chính là một nghi phạm lớn. Nếu hắn dám chống cự, cô chỉ cần trở tay một cái là có thể thuận tiện chế ngự được ngay.

"..."

Mạnh Phi cảm thấy vô cùng không thoải mái khi hai nam điều tra viên cao lớn đột nhiên xuất hiện sau lưng mình.

"Hành động này là muốn hạn chế quyền tự do cá nhân của tôi?" Hắn bình tĩnh xác nhận.

Thông qua nhật ký của nguyên chủ, hắn cũng đã có hiểu biết nhất định về quy luật của thế giới này.

Cục điều tra hình sự làm việc dựa trên lý lẽ, bọn họ sẽ không và cũng không dám tùy tiện bắt giữ người khác.

"Tạm thời thì chúng tôi chưa và cũng không định hạn chế quyền tự do cá nhân của anh.

Nhưng thân phận của anh rất đáng ngờ, tôi đề nghị anh cùng tôi về cục để phối hợp điều tra.

Nếu từ chối, tôi có quyền giam giữ anh trong 24 giờ. Mặc dù tôi không hi vọng chuyện đó sẽ xảy ra."

Ngả Đình khẽ nhếch khóe miệng, bộ dạng một vẻ “anh liệu đó mà làm”.

Cô nói không sai. Việc quản lý danh tính ở quốc gia này rất nghiêm ngặt. Nếu không thể xác định được thân phận của một người, cảnh sát có quyền giam giữ để điều tra.

Trường hợp của Mạnh Phi chính là như vậy, vì anh ta đã chết, từ đâu xuất hiện một người y hệt đương nhiên sẽ bị liệt vào dạng thân phận khả nghi.

"Không thành vấn đề." Mạnh Phi dang hai tay, chậm rãi nhả chữ.

Thử tôi?

Cây ngay không sợ chết đứng, để xem ai sợ ai!



Bốn giờ sau.

"Mạnh Phi."

Ngả Đình vén mái tóc rối trước mặt ra sau tai.

Trên đầu, một ngọn đèn lớn cũng đang chiếu vào mặt hắn.

Không sợ? Đương nhiên là xạo, Mạnh Phi rất sợ.

Đã qua bốn tiếng đồng hồ rồi.

Hắn xuyên không cũng chỉ mới năm, sáu tiếng thôi.

Tình hình hiện tại rõ ràng là khiến người khác rất khó chịu.

Nữ đội trưởng điều tra tội phạm toàn hỏi những câu vặt vãnh, hỏi đến mức khiến hắn sắp hoài nghi nhân sinh rồi.

Nếu không nhờ các ghi chú của nguyên chủ để hắn có thể tìm trên "Baidu" bất cứ lúc nào trước khi đến đây, đồng thời tiền thân còn chu đáo và viết siêu chi tiết, thì e rằng chỉ sau đợt câu hỏi đầu tiên, hắn đã xong đời rồi.

"Anh còn có chuyện chưa trình bày." Ngả Đình khoanh tay trước ngực, vẫn dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Mạnh Phi.

"Chị gái à, tôi thật sự đã trình bày hết mọi chuyện rồi... Dù chị có hỏi bao nhiêu đi chăng nữa cũng vô dụng thôi." Mạnh Phi bày ra vẻ mặt đau khổ.

Người phụ nữ này là một con cáo? Hay là quá đa nghi?

Những chuyện hắn nói đều trùng khớp về mặt thời gian cả rồi cơ mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận