Khuyết Hãm Dị Thế Giới
Chương 49: Tôi Là Dịch Minh
Như một bông hoa đơn độc và mỏng manh giữa muôn ngàn lá xanh, hay một viên ngọc sáng giữa một đám san hô xỉn màu, hắn hoàn toàn không thể không thể nhận ra.
Mạnh Phi không khỏi giả bộ thản nhiên nhìn qua.
Ngay cả khi diện một cây đồ tây đen và áo sơ mi trắng thì ở trên người cô nàng cũng tạo cảm giác đặc biệt thon thả và tinh tế, tôn lên đường cong nhẹ nhàng và nữ tính. Đáng tiếc là chỉ có thể nhìn thấy ở một bên.
Dù là một gian làm việc nhỏ chưa đầy nửa mét vuông nhưng đều được cô sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ.
So với “vùng đất cằn cỗi” phía trước bàn phím của Mạnh Phi, mặt trước bàn phím của cô ấy còn có mấy thứ đồ trang trí trang nhã: một chiếc cốc hình mèo dễ thương và một con mèo bông màu nâu.
Có lẽ cô ấy rất thích mèo. Loại người này… thật dễ hạ thủ...
Khi hắn đang liếc nhìn xung quanh, cô gái đột nhiên quay đầu lại, cười nhẹ và thì thầm: "Ngày đầu tiên hả? Anh tên gì? Tôi tên Tiêu Hàm."
Tiêu Hàm không hẳn là một mỹ nhân. Nếu chỉ nhìn vào ngoại hình, sẽ cảm thấy rất bình thường.
Cô có một khuôn mặt tuy nhẹ nhàng, thanh tú nhưng lại rất đại chúng và không thể để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác.
Mái tóc hơi nâu được chải chuốt một cách vụng về. Những sợi tóc lòa xòa trên trán xõa hỗn độn trên làn da trắng ngần nơi khóe mắt.
Không vui tươi dễ thương như Đường Văn Văn, cũng không oai vệ như nữ đội trưởng cảnh sát Ngả Đình, đôi mắt còn lộ chút ngốc nghếch nhưng đồng thời cũng rất ngây thơ.
Nhưng cũng không phải là cô ấy không có ưu thế.
Chỉ cần ngồi bên cạnh cũng đã có thể cảm nhận được khí chất người vợ hiền lành, ít nói, đức độ, đôn hậu và đảm đang, điều mà không phải người phụ nữ nào cũng có được.
Cô cười lên trông rất xinh, đôi mắt cong như một cặp trăng lưỡi liềm.
Nếu kiếp trước Mạnh Phi có một người bạn cùng bàn như vậy, hẳn hắn đã nghĩ luôn tên của những đứa con rồi.
"Vâng, tôi tên là Dịch Minh. Hôm nay là ngày đầu tiên. Cô có thể dạy tôi cách đăng nhập vào đây được không?"
Mạnh Phi vừa thầm nghĩ vừa tận dụng cơ hội dò hỏi, việc đăng nhập rất đơn giản và cũng là chuyện phải làm hàng ngày, nhất định sẽ chẳng ai có thể nói: "Tôi không biết.”
"Được."
Vừa nhìn đã biết tấm chiếu mới trải này không hề có sự phòng bị nào.
Không cần hỏi về nghề nghiệp của cô, Mạnh Phi cũng biết rõ. Ở cấp độ này, hầu hết đều là quản lý tài khoản VIP của Ngân hàng Kim Quy.
Người quản lý tài khoản nghe có vẻ giống như một người quản lý, nhưng kém xa so với những người quản lý bộ phận và người quản lý chung. Nói một cách đơn giản, đây là dịch vụ khách hàng cộng với nhân viên kinh doanh sản phẩm tài chính.
Nhiệm vụ của họ là quản lý một nhóm khách hàng của ngân hàng, giao tiếp với khách hàng và thỉnh thoảng chào bán các sản phẩm quản lý tài sản.
Nếu bán được nhiều và có hiệu suất tốt, thì sẽ luôn thăng cấp. Nếu không bán được, đương nhiên là phải cuốn gói rời đi.
Mạnh Phi cảm thấy cô em gái này phần lớn thuộc về vế thứ hai.
"Không cần để ý đến người đó."
Thấy Mạnh Phi thỉnh thoảng lại hướng sự chú ý của mình về phía “lãnh đạo” đang ngồi ở cuối hàng.
Tiêu Hàm nói nhỏ: "Anh ấy không có thời gian quan tâm anh làm gì trong giờ làm đâu. Anh ấy chỉ quan tâm anh bán được bao nhiêu mà thôi."
Mạnh Phi kiêu ngạo gật đầu, biểu thị rằng hắn không sợ người đó chút nào.
“Mọi người thường ăn ở đâu?"
"Anh chưa quen với nơi này nhỉ. Không sao, buổi trưa cứ đi cùng tôi."
"À, được, cảm ơn."
Mạnh Phi mừng thầm trong lòng. Quỷ kế của hắn lại hoạt động. Cho dù hắn có ngốc đến đâu, làm sao có thể không tìm được nhà ăn chứ? Nhưng giả vờ không biết gì thì một cô gái tốt bụng thực sự sẽ đưa hắn đi ăn.
Ăn trưa cùng nhau là bước đầu tiên để phát triển một mối quan hệ.
"Mà này, anh cũng là quản lý tài khoản sao?"
Tiêu Hàm đột nhiên bổ sung một câu hỏi. Cô chợt nhớ rằng hầu hết những người quản lý tài khoản đều là nữ. Nam giới làm nghề này không phải không có nhưng khá hiếm.
"Ồ, vâng." Mạnh Phi gật đầu với khuôn mặt không chút biến sắc.
"Cố lên."
Tiêu Hàm bày ra vẻ mặt như một kẻ rơi xuống từ nơi tận thế, khẽ nắm chặt tay tỏ ý động viên, sau đó nghiêm túc quay lại làm việc.
Mạnh Phi cảm thấy tiếc nuối điên cuồng.
Hắn không chỉ sử dụng tên giả mà nghề nghiệp của hắn cũng là đồ giả nốt.
Một cô gái ngây thơ và dễ gần như vậy, nếu hắn tiết lộ thân phận thật của mình, chẳng phải cô ấy sẽ tôn thờ hắn đến chết sao.
Phải biết rằng hắn bây giờ đã là chuyên gia của Viện chuyên gia quốc gia, mặc dù trước hai chữ chuyên gia vẫn còn thêm tiền tố “thực tập sinh”.
Các chuyên gia thực tập cũng là các quan chức cấp tám chân chính của quốc gia, tương đương với các cán bộ cấp phó quận.
Hắn thực sự hi vọng sẽ có một cơ hội gặp mặt thẳng thắn khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận