Khuyết Hãm Dị Thế Giới
Chương 39: Nhiệm Vụ Bí Mật Không Thể Bật Mí
Suy cho cùng, hắn cũng có quyền riêng tư và quyền quyết định sự nghiệp và lối sống của mình. Cô hoàn toàn không có tư cách can dự vào chuyện đó.
"Tôi chỉ báo cáo việc này với văn phòng cục. Phía cục sẽ tôn trọng quyền riêng tư của anh và sẽ không tiết lộ nó."
‘Cô đúng là... còn xanh và non lắm.’ Mạnh Phi suýt nữa là bật ra khỏi miệng nhưng may mắn là hắn kịp nuốt trở vào.
Đầu tiên hắn nhìn xung quanh, xuyên qua tấm rèm mờ để xác nhận không có ai trong lô ghế riêng bên cạnh thì mới rón rén dịch sang ngồi cạnh Ngả Đình.
"Anh muốn làm gì?" Ngả Đình theo dõi hành động của hắn một cách cảnh giác.
Hắn buộc phải cúi người và thì thầm vào tai cô gái: "Thực ra, tôi đang tham gia một nhiệm vụ bí mật."
"Nhiệm vụ bí mật? Nhiệm vụ bí mật gì?"
"Một sứ mệnh lớn, tất nhiên là thứ không bao giờ người ta hiểu được và luôn bị chôn vùi trong bóng tối."
Mạnh Phi thở dài một tiếng, tựa đầu vào chiếc gối được kê trên lưng ghế sofa, ngồi yên bên cạnh Ngả Đình.
"Kể cả Cục điều tra hình sự cũng không thể nói? Anh đang làm việc cho cục bí mật quốc gia?"
Mạnh Phi nói thẳng: "Mặc dù tôi không thể tiết lộ thân phận của mình, càng không thể giải thích nhiệm vụ của mình nhưng tôi sẽ luôn chỉ làm những việc có lợi cho tổ quốc và nhân dân."
"Anh có thể giả tạo hơn một chút được không?"
"..."
Mạnh Phi nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ cách đây không xa là một hồ nước lấp lánh. Gò má của Ngả Đình vừa vặn với khung cảnh bên ngoài cửa, giống như một bức phác thảo đường cong tuyệt đẹp.
"Cô xem, hồ Định Sơn đẹp chưa kìa, chúng ta đi dạo ở đó thì sao?"
Hồ Định Sơn vốn rất đẹp. Tuy nhiên bây giờ là đầu đông, gió lạnh, nước rét, lá rụng bay ngang mặt hồ, trông tiêu điều không thể tả.
"Có phải anh cho rằng tôi rất rảnh không? Rảnh rỗi sinh nông nổi như anh hả?" Ngả Đình bất mãn nói.
…
Nửa giờ sau, họ cùng nhau đi dạo trên con đường nhỏ lát sỏi ven hồ.
Hai người duy trì một bầu không khí thân thiện cùng một khoảng cách vừa đủ để không cản trở hành trình đi bộ của người bên cạnh.
Hai bên đường rợp bóng liễu, nếu đang độ xuân hạ nhất định là rất đẹp.
Tiếc là bây giờ chúng chỉ là những tấm thân trơ trọi, lại như một đống dây sắt đung đưa trong gió giữa không trung trắng xóa.
Trong lòng Mạnh Phi gào khóc. Nếu biết trời lạnh như vậy, thì ở lại nói chuyện trong quán cà phê ấm áp quả là tuyệt biết bao.
Gió phương bắc lướt qua mặt nước băng giá, sau đó cứ thế tạt vào mặt người đi dạo như dội gáo nước lạnh. Áo khoác của hắn tương đối mỏng, cảm giác mặc trên người hiện tại thật chẳng khác nào một món đồ dệt bằng băng lạnh.
Mặt khác, Ngả Đình dường như đã chuẩn bị từ lâu, áo bành tô bằng vải nỉ không những dày dặn, ấm áp mà còn tôn lên vóc dáng mảnh mai tinh tế của cô.
Còn thêm một chiếc khăn quàng cổ màu trắng vừa vặn che lấy phần cổ và cằm, ôm sát đôi môi đỏ mọng, khiến khuôn miệng nhỏ nhắn của cô trông như một quả anh đào trong tuyết.
Gió hất tung mái tóc khiến khuôn mặt cô hơi ửng đỏ nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy xinh đẹp, có một cảm giác mỹ nhân phong sương.
Bản thân cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng thời gian đang rất căng thẳng nhưng cô lại vẫn còn rảnh rỗi để đi dạo ngắm cảnh, nói chuyện phiếm như lúc này.
Cứ luôn cảm thấy có điều gì đó mình đã quên nhưng thời gian trôi qua nhanh quá để có thể nhìn lại xem nó chính xác là gì.
Cô không tin câu chuyện nhiệm vụ bí mật gì đó của Mạnh Phi.
Mặc dù người này có những biểu hiện rất can đảm vào các thời khắc quan trọng, mang lại cho cô cảm giác vững vàng, tin cậy và an toàn nhưng trong những cuộc trò chuyện bình thường, hắn luôn bày ra loại hình tượng không đứng đắn, cà lơ phất phơ.
Nói trắng ra, hắn sợ bị người ta bắt đi nghiên cứu, hoặc là ép đi chữa bệnh cho người khác.
Sự lo lắng và thận trọng của hắn thực ra cũng đều chính đáng cả.
Luật pháp của một quốc gia dù rõ ràng và nghiêm minh đến đâu nhưng dưới sự bức bách của sinh tử, sẽ luôn có những người bí quá hóa liều.
Tuy nhiên, dị năng như của Mạnh Phi là một loại dị năng ảnh hưởng trực tiếp đến sống chết của người khác.
Một khi nó thực sự được công khai, có lẽ nó thực sự nằm ngoài kiểm soát của hắn cũng như pháp luật.
Nếu Mạnh Phi đã nhất quyết không nói, cô cũng chỉ có thể tiếp tục giữ bí mật cho hắn.
May mắn thay, mọi chuyện cũng không quá tệ. Ít nhất thì tất cả họ đều sống sót sau cơn cửu tử nhất sinh.
Hơn nữa, vụ án dị năng chưa từng có này đã loại cô ra giờ cô lại lần nữa mạnh mẽ chen chân vào.
Ngay cả khi cô không nhìn thấy dị năng của Mạnh Phi, thì toàn bộ câu chuyện đều hợp lý, không ai có thể dùng bất kỳ lý do gì để loại trừ cô nữa.
Thế nhưng, cô chợt nhớ ra một chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận